Làm sao để quên

Sau khi thất tình, chúng ta cứ thích hỏi : "Tôi làm sao để có thể quên anh ta? Tôi rất muốn quên anh ta nhưng tôi lại không có cách nào quên anh ta được". Nếu không có cách nào quên được thì thôi đừng quên.

KHÔNG THỂ BỎ LỠ:

***

Sao lại phải đau khổ như vậy để quên một người chứ? Rồi thời gian sẽ khiến bạn quên anh ta.

Này, bây giờ tôi yêu cầu bạn đừng có nghĩ đến một con voi to xác màu hồng nhé.

Xin hỏi, bạn đang nghĩ đến cái gì thế?

Bạn lập tức nghĩ ngay đến một con voi to xác mà hồng cho mà xem.

Bạn càng cố quên thì càng không thể quên.

Vẫn còn yêu anh ta, không thể quên anh ta, đó là lẽ thường, có gì mà cắn rứt?

Bạn nói: "Tôi đã quên anh ta", nhưng hễ cứ có người nhắc đến anh ta thì bạn lại không kìm chế được bản thân.

Có ngày bạn sẽ quên anh ta thôi.

Quên thực sự là không cần phải cố gắng.

Có một ngày, bạn tắm xong, vặn máy hát nghe bài hát mình ưa thích, tự nhiên bạn nhớ rằng đã từng yêu một người. Ồ, hóa ra là bạn từng yêu người này, chuyện đó dường như xa xôi lắm, và bạn dường như chẳng còn cảm giác gì. Đó mới là quên.

Có một ngày, người ta nhắc tới cái tên nào đó, bạn nghe rồi mới nghĩ lại, ồ, bạn đã từng yêu người ấy, thế mà bây giờ chẳng còn nhớ. Đó mới là quên.

Nếu thời gian cũng không thể làm bạn quên đi những người không đáng nhớ thì những năm tháng mà chúng ta đi qua liệu còn ý nghĩa gì cơ chứ?

("Tuyển tập tản văn hay" - Trương Tiểu Nhàn)

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM:





Ngày ta gặp nhau – phố Hội – Nắng - muôn Màu – cảm xúc cũng rực rỡ. Nhưng không xa một ngày Nắng nhạt Màu phai– chúng ta bước trên những con đường rất khác và nhớ về nhau – về những gì chúng ta Buông bỏ. Đúng sai không thể rạch ròi - Nhưng đó là con đường mà mỗi người trong hai ta chọn lựa.


***

Chúng ta thường hoài niệm về những điều Dang dở - rồi mường tượng về một kết thúc rất khác với Bây Giờ. Bởi con người luôn cố Tin hoặc cố Huyễn hoặc mình bằng những điều không ai chắc chắn. Cuộc đời không có Đẳng thức, nên khi trọn vẹn hoàn thành vế trái chẳng ai trong chúng ta chắc chắn mình sẽ nhận được gì ở vế bên kia.

Cô bé hỏi tôi Liệu tôi có Cô đơn giữa phố. Ừ thì cũng nhiều khi!!! Nhưng lắm lúc Tự do và Cô đơn nó cùng là một trạng thái chỉ khác ở cách ta nhìn nhận – Nhấn chìm bản thân hay ngửng đầu nhìn mây trắng.

Cuộc sống bao la, luôn tồn tại những phương trình vô số Nghiệm. Đừng tự đặt ai đó là Nghiệm duy nhất của cuộc đời mình. Vì Biết đâu cuộc sống này không chỉ là những Ngã tư đường chỉ gặp nhau ở một điểm – một khoảng rồi xa. Biết đâu nay mắn chúng ta lại đang đi trên những đường tiệm cận – đang gần nhau hơn về mãi mãi vô cùng.

Nhưng rồi Biết đâu – Nghiệm của "Biết đâu" cũng chỉ là một tập rỗng...

Có nhiều khoảng không gian rất hẹp - Ở đó – ta không giữ được nhiều - phải chọn lữa giữa Bỏ và Mang – Và liệu chúng ta có chọn nhau để cất giữ vào khoảng không Kỹ niệm.

Có những Mùa nắng – không là mùa nắng đầu tiên – nhưng sẽ là mùa nắng rực rỡ nhất. Mùa ta yêu thương Vừa đủ để Nhớ - tổn thương nhau vừa đủ để Quên.

Ngày ta yêu thương nhau vừa đủ!