5 điều cần lưu ý nếu không muốn điện thoại phát nổ

Người dùng nên tránh xa những loại pin chất lượng thấp, để điện thoại chỗ thông thoáng trong khi sạc, đừng dùng điện thoại khi đang sạc và chớ chủ quan dù điện thoại vẫn hoạt động sau cú rơi mạnh.


1. Hãy tránh xa những loại pin chất lượng thấp

Trong vụ một chiếc Samsung Galaxy S4 bị bốc cháy ở Texas, Mỹ, người ta phát hiện pin của thiết bị đã bị tráo đổi với pin không chính hãng. Theo iFix, trang web chuyên “mổ bụng” các thiết bị điện tử, không nên dùng những loại pin smartphone chất lượng thấp vì “chúng không theo đúng tiêu chuẩn của các nhà sản xuất”.

Khi cần thay pin điện thoại, bạn nên tránh mua những loại pin giá rẻ hơn trên eBay hay Amazon, mà hãy chọn mua pin chính hãng của nhà sản xuất.
Nếu bạn phải sử dụng pin thay thế của hãng thứ ba, iFix gợi ý Anker là một thương hiệu đáng tin cậy.

2. Để điện thoại ở chỗ thông thoáng trong khi sạc

Trong vụ Galaxy S4 phát nổ ở Taxas, chủ nhân chiếc điện thoại đã để Galaxy S4 dưới gối khi sạc.

Vì những lý do rất rõ ràng và dễ hiểu, bạn không nên phủ vải vóc, chăn, gối lên điện thoại trong lúc sạc để tránh máy bị quá nóng. Ngoài ra, bạn cũng không nên để điện thoại đang sạc ở cạnh những thiết bị điện tử phát nhiệt khác.

3. Đừng dùng điện thoại quá mức trong lúc sạc

Trong lúc đang sạc, điện thoại sẽ nóng hơn đáng kể so với khi được sử dụng bình thường. Do đó, các chuyên gia của iFix khuyên rằng trong lúc sạc điện thoại, bạn nên tránh các hoạt động như chơi game đồ họa nặng, dùng điện thoại để phát Wi-Fi hoặc thậm chí là lướt web ở khu vực tín hiệu yếu. Những hoạt động này có thể gây thêm áp lực cho thiết bị và bộ sạc.

4. Không nên chủ quan mặc dù điện thoại vẫn hoạt động sau cú rơi mạnh

Mặc dù điện thoại vẫn bật nguồn sau một cú rơi mạnh xuống nền bê tông, chớ nghĩ rằng thiết bị của bạn vẫn ổn từ A đến Z.



Ngoài những hư hại dễ nhận thấy như màn hình bị vỡ, một cú rơi mạnh có thể gây ra những vết nứt nhỏ trên linh kiện bên trong, gây nứt pin hoặc làm hở linh kiện qua kẽ nứt màn hình.

Nếu điện thoại bị rơi vỡ mạnh, hãy đem máy tới trung tâm sửa chữa chuyên nghiệp để được kiểm tra.

5. Hãy cẩn thận nếu máy quá nóng một cách bất thường hoặc pin bỗng nhiên sụt nhanh

iFix cho biết, ngày càng có nhiều khách hàng phản ánh điện thoại bỗng nhiên trở nên quá nóng dù không bị nhúng nước, cũng không bị rơi.

iFix từng gặp trường hợp một chiếc iPhone 4S đã qua sử dụng một năm bỗng nhiên nóng lên bất thường và cứ mỗi phút lại sụt mất vài phần trăm pin. Khi đó, iFix quyết định phải hàn lại các bộ phận của bảng mạch chính và thay pin mới.

Diễn Đàn Tin học nói rằng khách hàng không nên chủ quan khi gặp những sự cố như trên và hãy mang máy tới trung tâm bảo hành để được kiểm tra.


Tag: cho thuê hội trường tại Hà Nội, cho thuê phòng hội thảo tại Hà Nộicho thuê phòng học tại Hà Nộicho thuê phòng họp tại Hà Nộicho thuê phòng máy tính chất lượng cao.

NHỮNG BÀI HỌC ĐÁNG NHỚ

Bài học 1

Quạ thấy chó ngậm khúc xương quá ngon, bèn đánh liều lao xuống mổ vào đầu chó. Bị bất ngờ, chó bỏ chạy để lại khúc xương. Quạ ngoạm lấy khúc xương nhưng nặng quá không tha nổi. Chó, sau khi hoàn hồn, thấy kẻ tấn công chỉ là con quạ nên quay lại táp một cú, quạ chết tươi.

Bài học rút ra: đừng chiếm thị trường nếu bạn biết là không giữ được nó.



Bài học 2


Ba con thú dữ là sói, gấu và cáo thay nhau ức hiếp đàn dê. Dê đầu đàn bèn nói với cả bầy: “Ta nên mời một trong ba gã sói, gấu hay cáo làm thủ lĩnh của chúng ta”. Cả đàn dê bất bình, nhưng ba “hung thần” nghe tin này rất mừng. Thế là chúng quay sang tranh giành nhau quyền lãnh đạo, cuối cùng cáo dùng bẫy hại chết được sói và gấu. Nhưng rồi một mình nó không còn ức hiếp đàn dê được nữa.


Bài học rút ra: hãy thận trọng khi nghe tin bạn sắp được làm sếp!




Bài học 3

Một nhân viên bán hàng, một thư ký hành chính và một sếp quản lý cùng đi ăn trưa với nhau, họ bắt được một cây đèn cổ. Họ xoa tay vào đèn và thần đèn hiện lên. Thần đèn bảo: “Ta cho các con mỗi đứa một điều ước”. Tôi trước! Tôi trước! – Cô thư ký hành chính nhanh nhảu nói: Tôi muốn được ở Bahamas lái canô và quên hết sự đời. Vút. Cô thư ký biến mất. Tôi! Tôi! anh nhân viên bán hàng nói: Tôi muốn ở Hawaii nằm dài trên bãi biển có nhân viên massage riêng, nguồn cung cấp Pina Coladas vô tận và với người tình trăm năm. Vút. Anh nhân viên bán hàng biến mất. Ok tới lượt anh. Thần đèn nói với ông quản lý. Ông quản lý nói: tôi muốn hai đứa ấy có mặt ở văn phòng làm việc ngay sau bữa trưa.


Bài học xương máu: luôn luôn để sếp phát biểu trước.


Bài học 4

Một con đại bàng đang đậu trên cây nghỉ ngơi, chẳng làm gì cả. Con thỏ nhìn thấy thế hỏi: Tôi có thể ngồi không và chẳng làm gì như anh được không? Ðại bàng trả lời: Được chứ, sao không. Thế là con thỏ ngồi xuống gốc cây nghỉ ngơi. Bỗng dưng một con cáo xuất hiện, vồ lấy con thỏ mà ăn thịt.

Bài học xương máu: để được ngồi không mà chẳng cần làm gì, anh phải ngồi ở vị trí rất cao.



Bài học thứ 5


Một con gà tây trò chuyện với một con bò:

“Giá mà tôi có thể bay lên ngọn cây kia thì thích quá, nhưng tôi kông đủ sức”, gà tây thở dài.


“Được rồi, tại sao bạn không nếm tý phân của tôi nhỉ? Nó có nhiều chất bổ lắm đấy”, bò trả lời . Gà tây mổ ăn phân bò và nó thấy quả là nó đã đủ sức bay lên cái cành thấp nhất. Ngày hôm sau, ăn thêm phân bò, nó bay lên được cành thứ hai. Cuối cùng, sau đêm thứ tư, gà tây khoái chí lên tới được ngọn cây. Nó lập tức bị một nông dân phát hiện, anh này bắn nó rơi xuống đất.


Bài học xương máu: sự ngu ngốc có thể đưa bạn lên đỉnh cao nhưng không thể giữ bạn ở đó mãi.






Bài học thứ 6

Một con chim nhỏ bay về phương Nam tránh rét. Trời lạnh quá con chim bị lanh cứng và rơi xuống một cánh đồng lớn. Trong lúc nó nằm đấy, một con bò đi qua ị vào người nó. Con chim nằm giữa đống phân bò nhận ra rằng nó đang ấm dần. Ðống phân đã ủ ấm cho nó. Nó nằm đấy thấy ấm áp và hạnh phúc, nó bắt đầu cất tiếng hót yêu đời. Một con mèo đi ngang, nghe tiếng chim hót liền tới thám thính. Lần theo âm thanh, con mèo phát hiện ra con chim nằm trong đống phân, nó liền kéo con chim ra ăn thịt.

Bài học xương máu:
1. Không phải thằng nào ị vào người mình cũng là kẻ thù của mình
2. Không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống phân cũng là bạn mình
3. Và khi đang ngập ngụa trong đống phân thì tốt nhất là ngậm cái mồm lại.


-ST-

Có thể bạn quan tâm: 

ĐIỀU CON NGƯỜI CẦN NHẤT

1. Đó là một buổi tối rất bình yên, cả nhà tôi đang cùng xem bộ phim truyền hình yêu thích thì chuông điện thoại reo. Mẹ nhấc máy. Chăm chú lắng nghe, nói “Vậy à, vậy à, ừ…”. Rồi đặt máy. Tôi thoáng thấy mẹ làm một việc rất lạ nữa – rút “giắc” cắm điện thoại. Rồi mẹ lại cùng bố con tôi xem phim. Đó là đêm cháy chợ Đồng Xuân. Bạn hàng hốt hoảng báo cho mẹ biết là lửa đã cháy đến sạp vải của nhà chúng tôi. Sau đó là những năm vay mượn, đầu tắt mặt tối, gây dựng lại từ đầu. Có lần tôi hỏi mẹ về tối hôm đó, mẹ trả lời êm ả: “Mẹ không muốn bố cuống lên rồi lao đến đó, nhỡ có làm sao…”. Cả cơ nghiệp lao đao, nhưng trong giây phút đó, mẹ chỉ nghĩ đến bố tôi.



2. Chị tôi dành dụm vốn liếng định mua một mảnh đất ở ngoại thành. Hẹn được với người ta mang tiền đến đặt cọc, chị vội vã gọi taxi. Dọc đường, chị bắt gặp một đoàn nam phụ lão ấu hớt hơ hớt hải bồng một cô bé bị trâu húc vẫy xe xin đi nhờ lên Hà Nội cấp cứu. Chị tôi lập tức bảo anh lái xe quay xe, đưa cô bé con, người mẹ, và cả chị thẳng về Hà Nội. Mẹ cô bé tê liệt vì sợ hãi, chỉ biết ôm con khóc ròng. Một mình chị lo toan cho cô bé vào phòng cấp cứu, nhập viện, thậm chí đóng luôn cả tiền viện phí khi biết người mẹ không có nổi 100 nghìn trong túi… Khi chắc chắn là cô bé an toàn, chị mới trở về nhà. Không bao giờ nhắc đến chuyến xe ấy tốn kém bao nhiêu, tiền viện phí thế nào, hay buồn vì mảnh đất ưng ý kia không kịp đặt cọc đã qua tay người khác. Và cứ đến Tết, nhà chị lại có thêm những người khách từ quê ra.


3. Cha tôi là một người thành đạt, cha rất yêu công việc, đi sớm về khuya, mất ăn mất ngủ. Còn mẹ tôi, trong mắt mọi người, là một phụ nữ thật bình thường với những lo toan giản dị. Nhưng có lần cha nói với tôi rằng dù cha rất yêu thích công việc, nhưng cha không cần nó, cũng như cha cũng chẳng cần lắm nhà cửa, tiền bạc. Tất cả những gì cha cần là mẹ, có mẹ là cha có tất cả, kể cả những thứ rất quý giá, như là… chúng tôi.

Đôi khi bạn phải ngạc nhiên về những người mà bạn yêu quý. Sự an nhiên nơi tâm hồn họ. Những quyết định đơn giản mà quyết liệt. Sự bình thản của họ trước những thứ tưởng chừng rất quan trọng, nhưng lại không thật sự quan trọng. Cái cách mà họ tha thiết với con người. Giản đơn, nhưng mãnh liệt.


Nhưng hiểu được họ, bạn sẽ hiểu được niềm vui của thuỷ thủ đoàn khi nhìn thấy đất liền, của khách lữ hành khi nhìn thấy làng mạc, của nhà du hành vũ trụ qua khung cửa tàu nhìn thấy Trái Đất, của Robinson khi có được Thứ Sáu, nụ cười âu yếm của bất kỳ ai khi thấy một em bé sơ sinh. Cả việc tại sao, con người cứ mải mê tìm kiếm những nền văn minh ngoài Trái Đất… Và nỗi đau đớn khôn nguôi trào ra thành nước mắt và tiếng thét khi con người vì thiên tai, vì chiến tranh, vì bệnh tật, mà phải mất nhau trong cõi nhân gian…

Liệu bạn có nhận thấy, điều mà con người cần nhất trên thế gian này không phải danh vọng, không phải tiền bạc, không phải nhà cửa, không phải đất đai…


Bạn có nhận ra không, điều mà Con Người cần nhất chính là CON NGƯỜI…

Ngô Thị Phú Bình (gocsuyngam.com)


Những bài viết có thể bạn quan tâm: 

4. Khi bạn cần niềm tin để tiếp tục...
5. Hạnh phúc ở quanh ta
6. Chuyện ở đời, đừng vội phán xét ai!
7. Những vòng tròn

ĐI QUA MIỀN NẮNG GIÓ

Tôi là thành viên nhỏ tuổi nhất đoàn Photo Tour năm nay. Hành trang phượt của tôi so với các anh chị cũng còn khá non kém. Có lẽ vì chưa đi nhiều, chưa trải nghiệm nhiều nên ấn tượng của tôi về hành trình “Theo cánh hải âu” rất đầy ắp và tươi mới. Đi qua miền nắng gió, tôi ghi lại những ấn tượng về dải đất ven biển tuyệt đẹp này.

Đằng sau mỗi bức ảnh là cả một câu chuyện. Tôi tích lũy câu chuyện đó cho riêng tôi, và tôi cũng muốn kể câu chuyện đó cho bạn bè tôi, người thân tôi. Tôi không phải là một nhiếp ảnh gia, cũng không phải là một phượt thủ chuyên nghiệp, tôi không có một chiếc máy ảnh có thể chụp nên những bức ảnh lung linh và tôi cũng không biết chụp một tấm ảnh nghệ thuật là như thế nào. Tôi làm tất cả theo dòng cảm xúc đang chảy trong đầu. Và từ đó, bộ ảnh “Đi qua miền nắng gió” ra đời. Đó là câu chuyện về những con người, những cảnh vật tôi bắt gặp trên đường đi. 


Ảnh 1: Bụi đường
Nếu nắng gió, khói bụi ở thành phố làm bạn mệt mỏi thì tôi tin chắc rằng, ở miền này, nắng gió sẽ làm bạn thấy yêu vì chúng đã thi vị hóa chuyến hành trình của bạn. Đi qua miền nắng gió, kẻ lữ hành bất chợt thấy mình "say". 




Ảnh 2: Quà tặng của tạo hóa
Đi qua miền nắng gió tất sẽ tìm thấy được món quà của tạo hóa. Món quà ấy chính là biển xanh, cát trắng, nắng vàng. Bấy nhiêu cũng đủ để thỏa lòng những kẻ lữ hành đã không quản khó khăn, nhọc nhằn tìm về. 





Ảnh 3: Một đời người, một đời nghề
Cụ bà Đàng Thị Gia đã gần 80 tuổi, với thâm niên làm gốm 60 năm. Ở tuổi cổ lai hy này, tôi thấy tận sâu trong đôi mắt bà vẫn sáng lên tình yêu mãnh liệt với nghề. Tôi cảm thấy hạnh phúc khi được gặp bà, nói chuyện cùng bà và nhìn bà làm gốm. 





Ảnh 4: Nung gốm
Cụ bà Đàng Thị Phan vừa dỡ mẻ gốm mới nung vừa kể cho chúng tôi nghe câu chuyện bà đến Nhật giao lưu biểu diễn theo chương trình hợp tác văn hóa của Việt - Nhật về các sản phẩm gốm và văn hóa Chăm. Bà kể rằng những người nước ngoài rất ngạc nhiên về sản phẩm gốm làm bằng tay này. 


lickr


Ảnh 5: Nghệ nhân tương lai
Đây là cháu ngoại của cụ Đàng Thị Gia. Cô bé đang giúp mẹ dọn dẹp kệ để đồ gốm trong nhà. Nhìn cách cô bé cẩn thận, tỉ mẫn cầm những sản phẩm, tôi bất chợt nghĩ rằng, có thể không lâu sau, làng gốm Bàu Trúc sẽ có thêm một nghệ nhân mới.


ckr


Ảnh 6: Người chăn cừu trên thảo nguyên
Tôi đã đi qua một thảo nguyên như thế
Không xanh mênh mang nhưng vẫn trong trẻo đẹp đến lạ lùng
Tôi đã thấy trái tim mình thắt lại, vì quá rợn ngợp trước đất trời bao la
Và trên miền thảo nguyên trải dài tít tắp ấy, người du mục chăn cừu cứ mải miết và lầm lũi, đi.


 Flickr


Ảnh 7: Trong nắng cuối chiều
Chiều buông xuống thảo nguyên mênh mông, những đàn cừu vẫn thung thăng gặm cỏ, và tôi vẫn ung dung ngồi ngắm nắng chiều.


 Flickr


Ảnh 8: Thong dong
Điếu thuốc phì phèo trên môi, người đàn ông này thong dong ngồi vá lưới. 
Tôi từng được nghe kể rằng, tâm trạng người vá lưới rất phức tạp: họ lo âu, buồn chán, mong mỏi, hy vọng, tin yêu bởi họ biết rằng cuộc đời chài lưới rất vất vả, gặp nhiều nguy hiểm của sóng gió. Họ luôn mong mỏi một ngày mai tươi sáng hơn, luôn hy vọng và tin yêu để đời sống hiện tại vươn tới tương lai tốt đẹp.
Tôi cố tình quan sát thật kỹ người đàn ông này để kiểm chứng về câu nói trên và cuối cùng, tôi cũng đã tìm ra được câu trả lời cho riêng mình. 
Còn bạn, bạn thấy gì qua bức ảnh này?




Ảnh 9: Trong veo
Tôi đặc biệt ấn tượng và trân trọng bức ảnh chụp hai chị em ở Phan Thiết. 
Khi nhóm nhỏ dừng chân tại một làng chài nhỏ, muốn đến được làng phải đi xuống kha khá bậc thang xây thoải. Thay vì đi thẳng sẽ đến biển, tôi chọn rẽ vào một ngôi nhà gạch cũ kỹ, nơi có một người mẹ và bốn đứa con đang nằm vắt vẻo trên hai chiếc võng. Vừa thấy tôi, cô bé con lanh lợi chạy đến, nở một nụ cười trong veo. Như có điều gì mách bảo, tôi phải lấy máy ra và chụp ngay nụ cười ấy. Chợt cô bé nói: “Dì ơi, dì chụp hình cho em con đi. Con ẵm em con lại cho dì chụp nha. Em con dễ thương lắm”. Cô chị khệ nệ ẵm cậu em lại, và rồi bức ảnh ra đời. “Dì lại chơi với má con”. Sau vài câu trò chuyện, tôi biết ba mẹ cô bé làm nghề gỡ ghẹ khi có thuyền cập bờ. Làm cho một chủ sẽ được 100 ngàn 1 lần. Tôi hỏi vui rằng vợ chồng chị đi làm nuôi 4 đứa con có khó khăn gì không. Chị cười hiền trả lời: “2 vợ chồng làm 9 triệu 1 tháng nuôi con làm gì mà không đủ, ăn cho ói ra hay sao”. Tôi cười chào tạm biệt chị cùng những đứa bé để tiếp tục lên đường, trong đầu vẫn còn nguyên câu nói ấy của chị. Cuộc sống của con người nơi miền nắng gió tôi đi qua sao đơn giản và yên bình thế nhỉ, khác xa chốn thị thành tất bật, bon chen.


on Flickr


Ảnh 10: Sau chuyến ra khơi
Sau chuyến ra khơi, những con thuyền neo đậu như đang ngơi nghỉ để chuẩn bị cho những chuyến hành trình tiếp theo. Khi chụp xong bức ảnh này cũng là lúc tôi chợt nhận ra, chuyến Photo Tour đã đến lúc kết thúc.


 Flickr



Một ai đó đã nói cuộc đời là những chuyến đi. Đúng vậy đấy, suốt dặm đường thiên lý từ Bắc vào Nam, đâu đâu chúng ta cũng có thể bắt gặp những điều kỳ diệu, để rồi càng tự hào hơn về mỗi nơi chúng ta đến trên đất nước hình chữ S này. Chỉ khi nào đi hết chiều dài ấy, chúng ta mới có thể cảm nhận được một phần những gì mà thiên nhiên đã ưu ái ban tặng. Dù đến từ đâu, những cung đường ven biển vẫn luôn là thỏi nam châm thu hút những bước chân không mỏi tìm về. Để rồi ai cũng ngỡ ngàng nhận ra mình đã “say” với nắng, với gió tự bao giờ. 



Sau mỗi cuộc hành trình, những con đường rồi cũng bỏ lại sau lưng, những gió lào cát trắng rồi cũng bỏ lại sau lưng, những tình đất, tình người rồi cũng bỏ lại sau lưng … Chỉ còn một người bạn cùng chúng ta trong suốt hành trình về với miền nắng gió, về với tình đất, tình người thân thương và đẹp đẽ. Đó là người bạn đã giúp tôi bắc cầu đến những người bạn khác cùng khám phá vùng đất còn nhiều điều chưa biết này, chính là ... chiếc xe đã đưa tôi đi suốt chặng hành trình dài. Nếu có đi, hãy chọn cho mình một người bạn như thế cho mọi cuộc hành trình đến với mọi miền của quê hương mình nhé. 



Cứ đi sẽ đến, và đi đâu chỉ để đến, nhỉ.




Tác giả: DinhMy
Nguồn Phuot.vn 
Tag: cho thuê hội trường tại Hà Nội, cho thuê phòng hội thảo tại Hà Nộicho thuê phòng học tại Hà Nộicho thuê phòng họp tại Hà Nộicho thuê phòng máy tính chất lượng cao.