Con chỉ ước Mẹ sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì con…

Lời nói của một đứa con gái 18 và đang bối rối trước cuộc đời “Người ấy” của tôi là một người giản dị, với nhiều nét tính cách cổ điển, mà đôi khi mọi người gọi là lạc hậu. “Người ấy” – Mẹ tôi, chính là một người phụ nữ chuẩn mực.


Mọi người có thể dùng nhiều từ để nói về mẹ, thiêng liêng, cao cả. Nhưng tôi không muốn nhắc tới Mẹ theo cách đó, tôi muốn Mẹ là bạn, là tri kỷ, là người yêu, muốn Mẹ đẹp là Mẹ của riêng tôi, hai đứa em, và cả ba tôi nữa.

Tôi vừa tròn 18 vào tháng ba, và ngay trước kỳ thi đại học, có thật nhiều tâm trạng ùa đến. Thứ đã khiến tôi suy nghĩ nhiều, đó là gia đình, là Mẹ.

Tôi có thể xin phép tự nhận mình là một người có cá tính mạnh, mọi thứ không quá đặc biệt, nhưng với môi trường sống nơi gia đình tôi ngự trị, thì tính cách và lối sống của tôi là cả một vấn đề. Tôi đã từng là một cô bé ngoan, luôn được lấy ra để làm gương cho nhiều người, và đương nhiên là luôn luôn nghe lời. Mọi chuyện thay đổi khi tôi bước chân vào trường trung học. Vì khi đó, lần đầu tiên tôi biết cảm nắng, và biết thế nào là cảm giác bị mất đi một thứ quan trọng. Giống như bạn bị Mẹ bỏ rơi trong rừng vậy đó. Tôi đã thay đổi, dần dần. Và đến giờ, khi đã bảy năm trôi qua, tôi vẫn không thể tin rằng mình có những quá khứ như thế. Tôi bắt đầu phá dần các quy tắc mà ba mẹ đặt ra. Tôi biết trốn học, biết đi chơi về muộn thật nhiều, nói dối, không xin phép. Và… theo một hướng nào đó, tôi đã đi xăm vào sinh nhật lần thứ 17, hình xăm đầu tiên. Tôi cố gắng làm những điều mình thích, mà hầu hết tất cả trong đó đều là những thứ gia đình tôi rất ghét.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, sau một lần “phá luật”, Mẹ nói: “ mày là một đứa máu lạnh, không có tình người”. Tôi chỉ cười khẩy một cái. Nhưng chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi. Thường thì do tính rất hay nhớ những chi tiết nhỏ nên giờ tôi chẳng quên gì nhiều J. Tôi từng tuyên bố với cả nhà rằng “ Con sẽ không lấy chồng, học. Nhưng cũng sẽ không ăn bám bố mẹ, sẽ tự kiếm tiền và dọn ra ngoài”. Tôi cũng từng định làm một bà mẹ đơn thân, nhờ “ trung tình” của một anh Tây nào đó để có một đứa con thật đẹp khi tôi đã đủ bản lĩnh để đương đầu với cuộc sống. Tôi muốn bản thân không phải vướng bận vào bất cứ một thứ gì. Trong khi bản thân mình còn chưa lo nổi, thì có thể lo cho ai đây? Tôi bị đánh giá về cách sống, về lối ăn mặc, lối suy nghĩ, và cả về những người bạn đặc biệt mà tôi vô cùng yêu quý, những chàng trai skate và BMX, điều đó khiến Mẹ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Đến thời điểm hiện tại, ba mẹ đã dễ tính hơn rất nhiều. Nhưng đến khi tôi đủ hiểu biết để nhạn ra rằng: “ Càng lớn ta lại càng cô đơn”, tôi thấy trong mắt mình chỉ còn hình ảnh của Mẹ, tôi nhớ đến câu nói của Mẹ. Vài lần khi vô tình nghe thấy Mẹ nói chuyện với một vài người cô :” Con nhà em nó hay tâm sự với mẹ lắm, cái gì nó cũng kể hết, có chuyện gì nó cũng kể”- cô nói, Mẹ chỉ bảo: “Con T nhà bác thì chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì”. Tôi thấy lòng mình hơi chạnh lại, và chắc mẹ cũng phải khổ tâm nhiều lắm.

Tôi muốn nói với mẹ rất nhiều, rất rất nhiều thứ.

Con muốn kể mọi chuyện cho Mẹ nghe

Con muốn nói rằng những chàng trai kia đã làm tổn thương con nhiều lắm

Con muốn hỏi Mẹ rằng mình phải làm sao cho đúng

Con muốn mẹ dạy con nấu ăn, cùng mẹ đi mua sắm, dẫn các em đi chơi

Con muốn nói cho mẹ nghe về mọi thứ trên đời. về những cá ở ngoài kia, những thứ mà Mẹ đã không biết đến

Con muốn nói rằng con thương Mẹ nhiều đến thế nào

Con biết Mẹ đã phải chịu nhiều tổn thương. Nhất là khi có một đứa con như con. Con biết Mẹ chỉ muốn con bình thường hơn một chút khi Mẹ nói với ai đó: “Nó toàn làm những thứ khác người”. Con muốn Mẹ lắng nghe con, chấp nhận con. Con muốn có Mẹ bên cạnh cho dù cả thế giới kia có chống lại con đi nữa.

Mẹ à! Con chỉ muốn làm điều mình thích. Vì với con, nếu phải sống theo ý người khác, thì việc đó còn tệ hơn cái chết. Con cũng biết Mẹ phải nghe nhiều người nói không tốt về con. Nhưng… điều con muốn chỉ là được sống đúng nghĩa, chu du khắp nơi, phụng dưỡng và báo hiếu cho ba mẹ. Còn tất cả những điều còn lại, ai nói gì, làm gì, con đều không quan tâm chút nào hết. Cái con sợ nhất, không phải bị người khác nói xấu, mà là ba mẹ lại tin những lời nói đó. Con có thể làm nhiều việc khiến ba mẹ không vừa ý, và cũng có thể lối suy nghĩ của con cũng đi ngược lại với định kiến xã hội nơi đây.

Nhưng, Mẹ có thể một lần gạt đi tất cả những thứ định kiến đó, gạt đi mọi suy nghĩ đã từng ngự trị trong mình, và tin con một lần được không? Vì trên thế giới này, nếu mất Mẹ, mất ba hay các em, thì con nghĩ mình cũng chẳng còn lý do gì để ở lại trên cõi đời này cả. Con chỉ cần một lời động viên, chỉ là một chút xíu quan tâm như hồi xưa.

Mẹ dẫn con đi ăn, đi chơi

Mẹ mua thuốc cho con mỗi lần bị sốt, hỏi con thích ăn gì rồi không quản nắng mưa gì cũng sẽ đi mua

Mẹ sẽ lau nước mắt mỗi lần con khóc, sẽ là người ở bên con mỗi lần bị ai đó làm tổn thương

Để con lại được là một đứa bé 4 tuổi, ngồi trên lan can của một trường mầm non tại Hà Nội, vu vơ nhớ Mẹ không ngủ được, và rồi khóc òa khi thấy Mẹ xuất hiện dọc hành lang.

Con có thể là một đứa lạnh lùng, không phô diễn tình cảm, hay mắng mỏ các em, cũng hay cáu gắt. Nhưng con thương yêu gia đình mình, và trên hết, con thương mẹ, thương mẹ nhiều hơn khi còn nhỏ, hơn bây giờ, và sau này sẽ càng thương hơn nữa.”

Tôi luôn muốn nói tất cả những điều này với Mẹ. Vì tôi “ khác thường” nên tự nhận ra rằng bản thân cần tự trải qua nhiều khó khăn hơn khi phải sống ở một nơi “ không dành cho mình”. Như một số nhà văn đẻ nhầm thời, thì tôi nghĩ là mình đã “ đẻ nhầm nơi” rồi.

Mẹ có thể không hiểu tôi, vì Mẹ có một lối suy nghĩ “ cổ điển”. Tôi đã từng nhiều lần cố gắng để nói cho Mẹ nghe, để giải thích cái mớ hỗn độn trong người mình và đang bị dằn vặt vì nó, về gia đình, bạn bè, ước mơ, đam mê, và rất nhiều thứ nữa. Và chắc chắn là ai trong các bạn cũng đều muốn như vậy. Mẹ tôi là một người cao cả, đã gần cả cuộc đời mà Mẹ chưa hề đươc đặt chân đến nơi nào khác ngoài căn nhà này, vùng đất này. Mẹ đã phải hy sinh rất nhiều, chăm sóc mọi người trong gia đình, hơn nữa lại là rất nhiều áp lực từ công việc, cuộc sống, những lời rèm pha. Nhưng với tôi, Mẹ luôn là một người đúng mực, Mẹ đã làm tròn mọi nhiệm vụ, mọi bổn phận của mình dù có mệt mỏi hay đau đớn. Và nếu tôi một ngày nào đó có gia đình riêng của mình, tôi cũng muốn mình trở thành một người như Mẹ. và sẽ cố gắng để hiểu con mình.

Và cuối cùng

Con chỉ ước Mẹ sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì con
Vì con sẽ nhận trách nhiệm, mọi thứ về cuộc sống của mình, sẽ để lại trong gia đình những điều hạnh phúc nhất

Mẹ… sẽ mãi thương con chứ?
* * * * * * * * * * * * * * * * *

Bài viết cùng chuyên mục





Nghệ thuật thu hút khách hàng

Không ít nhân viên tiếp thị và bán hàng đã phải thừa nhận rằng việc thu hút các khách hàng mới khó khăn không kém gì câu cá bằng một sợi dây và cái sào. Họ biết rằng không phải “chú cá” khách hàng nào cũng dễ cắn câu với những mồi câu thông thường. Nghệ thuật câu cá nằm ở chỗ phải chọn được mồi câu thích hợp.

Thay vào đó, bạn hãy đưa ra một viễn cảnh mới mẻ.


Đối với những khách hàng này, bước đầu tiên là tránh động đến những vấn đề về lòng trung thành. Đừng vội để ‎ý tới việc liệu khách hàng có thoả mãn hay không với những sản phẩm/dịch vụ mà họ đang sử dụng, chắc chắn, họ có cảm giác gắn bó nhất định với nhà cung cấp mà họ đã từng giao dịch trong một thời gian.

1. “Tôi đang giao dịch với một đối thủ cạnh tranh của bạn”. Đây là một câu nói mà các công ty thường nghe được từ không ít các khách hàng tiềm năng. Hầu hết các đối thủ cạnh tranh đều có các khách hàng quan trọng - những người bạn luôn mơ ước thu hút về với mình.
Dưới đây là năm trường hợp khách hàng biểu hiện sự từ chối và những chiến lược tương ứng giúp bạn biến ước mơ của mình thành hiện thực:
Mặc dù, khoảng cách giữa ước mơ câu được những con cá to và hiện thực câu cá không phải lúc nào cũng trùng khít, nhưng bạn không nên hết hy vọng. Luôn có những cách hiệu quả giúp bạn có được các khách hàng mới như mong muốn cho dù họ có tỏ ra đôi chút khiên cưỡng.
Tuy nhiên, việc lôi kéo các khách hàng mới mua sắm sản phẩm/dịch vụ luôn là một trong những nhiệm vụ khó khăn nhất. Chắc không ít lần, bạn sẽ gặp phải các khách hàng khó tính và sự từ chối thẳng thằng. Trong những trường hợp như vậy đòi hỏi ở bạn một nghệ thuật giao tiếp khéo léo.
Không thể phủ nhận vai trò của khách hàng trong hoạt động kinh doanh của bất cứ công ty nào. Nếu bạn muốn sản phẩm/dịch vụ của mình được tiêu thụ mạnh trên thị trường, thì yếu tố đầu tiên chính là không ngừng đẩy mạnh số lượng khách hàng.

2. “Giá của bạn quá đắt”. Đây là lời phàn nàn của những khách hàng trong mơ của bạn về yếu tố giá cả.

Bên cạnh đó, bạn cần nhấn mạnh rằng khách hàng sẽ không có gì để mất khi lắng nghe bạn nói. “Mục đích là để họ nghe thông điệp của bạn”, James Schofield - chủ tịch trang web www.ImprovSelling.com chuyên về đào tạo bán hàng - cho biết, “Không phải lúc nào, bạn cũng giành thắng lợi, nhưng ít nhất bạn đã tác động được phần nào đến suy nghĩ của họ”.
“Hãy hỏi xem liệu nhà cung cấp hiện tại có đang đem lại cho họ một điều gì đó mới mẻ - một ý tưởng mới hay một phương thức mới”, Alan Weiss, tác giả cuốn best-seller “How to Write A Proposal that's Accepted Every Time” (Một đề xuất bán hàng được chấp nhận vào mọi thời điểm), cho biết, “Không ít khách hàng sẵn lòng thay đổi các nhà cung cấp họ đã gắn bó lâu dài chỉ vì muốn có một cảm giác tươi mới”.

Bạn cũng nên tránh lạm dụng việc giảm giá bởi điều đó chỉ hạ thấp giá trị việc bạn đang làm. “Hãy hỏi các khách hàng xem liệu điều gì khiến họ sẵn lòng móc hầu bao”, Elaine Berke một chuyên gia làm việc tại công ty tư vấn EBI Consulting, cho biết.

Vấn đề thực sự nằm ở giá trị của sản phẩm/dịch vụ mà bạn cung cấp. Bằng việc nói rằng giá của bạn quá đắt cho thấy khách hàng chưa hiểu rõ sản phẩm/dịch vụ của bạn có thể đem lại cho họ điều gì. Do vậy, mọi việc hoàn toàn tùy thuộc vào cách giới thiệu sản phẩm/dịch vụ của bạn. “Hãy bỏ qua yếu tố giá cả”, Weiss cho biết, “Nhiệm vụ của bạn là cho khách hàng thấy những gì bạn sẽ đem lại cho họ. Không có gì là quá đắt đỏ nếu các khách hàng nhìn thấy rõ giá trị của nó”.

Deren cũng đề xuất việc thiết lập mối quan hệ mạng lưới càng rộng càng tốt, để làm sao giữa bạn và khách hàng bao giờ cũng có một người quen trung gian nào đó. Nếu làm được điều này, khách hàng sẽ có cảm giác thân thiện với bạn hơn. Nếu không được như thế, thì một chút hiểu biết liên quan tới khách hàng cũng có thể gây ấn tượng khá tốt. Khi đó, “Họ sẽ cho rằng bạn là một trong số ít người có thể trò chuyện”, Deren nói.
Từ đó, bạn hãy cố gắng tìm ra lý do tại sao khách hàng lại băn khoăn về vấn đề thời gian. Điều này đồng nghĩa với việc bạn cần tiến hành một vài nghiên cứu thấu đáo để xem điều gì đang xảy ra với họ. Hãy kiểm tra các bài báo và tìm kiếm trên Internet những thông tin gần đây về khách hàng. Sau đó, xem xét xem sản phẩm/dịch vụ của bạn có thể đáp ứng được những nhu cầu của họ không. “Các khách hàng có thể đang bận tâm giải quyết một vấn đề riêng tư nào đó”, Chris Deren, CEO của hãng SellMasters chuyên về tư vấn kinh doanh, cho biết, “Hãy cho họ hiểu rằng những gì bạn làm có thể giúp đỡ họ ít nhiều, hay ít nhất cũng không làm mất thời gian của họ”.
Tuy nhiên, bạn hãy can đảm: dù sao khách hàng ít nhất cũng có thời gian để nói rằng họ không có thời gian. Và như vậy là “họ đã nói chuyện với bạn đấy!”, Berke nói, “Đó là một dấu hiệu cho thấy bạn đang có cơ hội”.

3. “Tôi không có thời gian nói chuyện với bạn”. Cũng như tiền bạc, thời gian là một tài sản mà các khách hàng tiềm năng không muốn chia sẻ với bạn.

Bạn cần đảm bảo rằng các lợi ích là tương thích với những mục tiêu cụ thể của khách hàng. Hãy tìm hiểu về những gì thực sự quan trọng với họ để từ đó giải thích rõ các vấn đề của khách hàng sẽ được cải thiện như thế nào: “Nếu bạn phớt lờ các nhu cầu cụ thể của khách hàng, bạn sẽ không đạt được gì cả ngoài những lời nói sáo rỗng” Schofield, cho biết.
Trong trường hợp này, bạn cần nhấn mạnh tới kết quả của những lời chào mời, chứ không phải tới bản thân sản phẩm/dịch vụ. “Ví dụ, có quá nhiều công ty nói về cách thức sử dụng mà không đề cập tới khách hàng sẽ được lợi gì từ việc sử dụng”, Weiss cho biết, “Bạn phải tập trung vào các kết quả đem lại”. Điều đó đồng nghĩa với việc cho các khách hàng thấy họ sẽ có được những lợi ích gì - chẳng hạn như thuế thấp, tiết kiệm chi phí,...

4. “Tôi không nhìn thấy bất cứ giá trị nào trong lời chào mời của bạn”. Điều này cũng bắt nguồn từ sự thiếu hiểu biết của khách hàng về bạn, mặc dù những gì bạn chào bán thực sự có giá trị.

Nguyên tắc số 1: hãy xin lỗi mà không có bất cứ lời giải thích hay bào chữa nào biện hộ cho những gì xảy ra trong quá khứ, thậm chí cả khi điều đó không khiến cho các khách hàng này quay trở lại. Sau đó khẳng định rằng vấn đề này chắc chắn sẽ không xảy ra lần thứ hai – rằng một lỗi kỹ thuật nào đó đã được khắc phục hay một nhân viên có vấn đề không còn làm việc trong công ty nữa. Bạn hãy cung cấp cho họ một vài chứng thực nhất định từ các khách hàng khác liên quan tới vấn đề khúc mắc trước đây.

5. “Nó không phát huy hiệu quả trong lần gần đây nhất”. Đây là một lời từ chối khéo của các khách hàng cũ của bạn - những người đã ra đi trong một hoàn cảnh không mấy dễ chịu mặc dù bạn thiết tha níu kéo.

Cuối cùng, bất luận trong trường hợp nào, bạn hãy đề cập tới những sản phẩm/dịch vụ có thể đem lại các giá trị hoàn toàn mới mẻ - điều đó, cùng với một lời giải thích chân thành, bạn hoàn toàn có thể làm mềm lòng cả những khách hàng khó tính nhất.


Chuyện cái bụng bầu của vợ

Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng..."Không có bầu thì đừng mong cưới!" "Thả đi... có bầu thì cưới" Phải “thử”, có bầu rồi mới cưới!
Đang làm việc, nhận được điện thoại của vợ. Đầu dây bên kia giọng thẽ thọt: “Anh ơi, sắp làm bố rồi nhé…!”. Mất hai giây định thần, gã rú lên, chạy vòng quanh văn phòng rồi bế bổng cả sếp lên định công kênh… Gã nhẹ nhàng đặt sếp xuống, ngượng ngùng giải thích: “Mất 3 năm em mới tự giúp mình, giúp vợ và được lên chức”. Sếp khó tính lừ mắt nhưng cũng không quên chìa tay ra: “Chúc mừng cậu! Giờ thì chuẩn bị vắt chân lên cổ đi là vừa!”. Gã “dạ” một tiếng thật to rồi chạy biến khỏi tầm mắt của sếp để tận hưởng cái tin tuyệt nhất trong đời.

Từ khi biết tin vợ mang bầu, gã háo hức, phấn khích lắm. Điện thoại của gã nóng ran vì bận… gọi điện, nhắn tin thông báo cho bố mẹ, anh em, họ hàng, bạn bè. Cả ngày gã ngoác miệng cười như một tên khùng, không tài nào tập trung được vào công việc. Gã chỉ muốn nhanh nhanh hết giờ làm để lao về, úp tai vào bụng vợ mà lắng nghe điều gì đó từ thiên thần của mình.

Về nhà. Gã thấy vợ đang lúi húi bày biện bàn ăn. Gã nhìn vợ chăm chăm. Vợ gã thật đẹp. Hình như chưa bao giờ gã thấy vợ đẹp thế. Mâm cơm đã được vợ gã sắp sẵn, linh đình hơn mọi khi thế nhưng gã nhất quyết xông vào bếp nấu thêm vài món vợ thích nhất. Gã muốn thưởng cho vợ vĩ đại của mình. Cơm nước xong xuôi, gã kéo vợ vào phòng, ấn nhẹ vợ ngồi xuống giường, bật tivi lên và ra hiệu cho vợ “ngồi im ở đấy”. Gã nháy mắt với vợ rồi huýt sáo ra ngoài dọn dẹp, rửa bát. Từ nay, vợ sẽ không được “đồng hành” với gã bên bồn rửa bát như mọi khi nữa.

Xong xuôi, gã chạy như bay vào phòng, rón rén đi lại phía vợ, mắt láo liên hết nhìn vợ lại nhìn xuống cái bụng đang “đựng” thiên thần của gã. Cuối cùng, gã áp tai vào bụng vợ. Tĩnh lặng như tờ, gã thốt lên: “Ơ, sao không thấy gì nhỉ! Bấy bì của bố, bấy bì… bấy bì…”. Nghe giọng điệu của gã gọi em bé, vợ gã cười như nắc nẻ, cốc yêu vào đầu chồng: “Bấy bì mới bằng hạt vừng thôi ông tướng ạ”. Gã thoáng ngơ ngác rồi lại úp tai vào bụng vợ, miệng lại huyên thuyên: “Hạt vừng của bố à! Em lớn nhanh rồi ra với bố nhé! Bố sẽ mua kẹo cho em này, mua xếp hình, mua thú nhún, mua đu quay… cho em này. Bố mua cho em cả thế giới!”…

Ba năm mới có tin vui. Ba năm phải nén tiếng thở dài. Giờ đây, nhìn điệu bộ mừng vui như trẻ con của gã, vợ gã hạnh phúc lắm. Trìu mến nhìn chồng, vợ gã nhẹ nhàng nói: “Hạt vừng sẽ lớn nhanh và khỏe mạnh ra chào bố. Bố chờ Hạt vừng 245 ngày nữa nhé!”. Nghe vợ nhắc đến con số 245 ngày gã bần thần nhẩm tính: “Vậy là bố còn hơn 8 tháng để bỏ lợn rồi” và vươn vai đứng dậy. Gã nhắc vợ đi ngủ sớm còn bản thân tự giác thu dọn mấy hộp café, vứt luôn mấy gói thuốc lá vào thùng rác… Đó là những thứ trước đây, vợ luôn cằn cặt nhắc nhở gã từ bỏ. Giờ không cần nhắc, gã cũng bỏ và nhất định là bỏ luôn.

Nửa đêm nửa hôm, đang ngủ, gã vùng dậy, bật máy tính, hí hoáy tra google rồi bụm miệng cười khúc khích. Sáng ra, vợ thấy gã gục đầu bên bàn phím, xung quanh là những tờ giấy A4 vẽ đủ các hình thù từ nhỏ như hạt vừng, hạt đậu, quả nho… đến lớn như quả dưa hấu. Đọc chú thích của những hình thù đó, vợ gã mới biết đó là những phác thảo mà gã tưởng tượng về đứa con của mình qua từng tuần tuổi. Bên cạnh là chi tiết những gì vợ cần ăn, cần kiêng, chú ý đến sức khỏe, tâm lý của vợ của vợ thế nào, nói chuyện với thai nhi ra sao… Sau tất cả những điều đó, gã note lại một dòng chữ to đùng: Cắt nhậu nhẹt, thuốc lá, bia rượu, tụ tập bạn bè. Tất cả vì hạt vừng và vì vợ vĩ đại!

Trông gã ngủ ngon lành với niềm hạnh phúc được làm cha của mình, vợ gã không kìm được nước mắt. Vợ gã biết, cũng giống như tâm trạng của mình, đối với chồng, việc trở thành bố là điều tuyệt vời nhất. Nó sẽ thay đổi cuộc đời – cuộc sống – thói quen của cả hai. Vì giờ đây hai vợ chồng đã trở thành bố mẹ. Trước khi đi ra phòng bếp chuẩn bị đồ ăn sáng, vợ gã đắp cái chăn mỏng lên người chồng và thủ thỉ: “Vợ chồng mình thật ăn ý để chúng ta có một gia đình hạnh phúc nhé!”.

Phong thủy văn phòng: Những điều cấm kỵ và cách hóa giải

Phong thủy trong các không gian sinh hoạt và làm việc đối với người Á Đông luôn hữu ích. Những nguyên tắc phong thủy sau có thể giúp bạn tạo cơ sở tốt nhất cho sự phát triển của mình và công ty. Khi tính toán phong thủy cho văn phòng nên dựa vào người có quyền hành cao nhất.

Trong hầu hết các văn phòng, năng lượng xấu xuất hiện thường do bị tổn thương vì các yếu tố bên ngoài hoặc cửa ra vào bị ảnh hưởng xấu. Năng lượng xấu sẽ vào nhà mỗi ngày nếu cửa văn phòng ở cuối hành lang.

Khi cửa văn phòng hướng ra thang máy, việc cửa thang máy đóng mở liên tục có thể tạo ra sự mất cân bằng về mặt năng lượng. Trường hợp cửa văn phòng đối diện với cầu thang, khí âm sẽ tồn tại rất nhiều khí âm. Nếu có hai cầu thang, một đi xuống và một đi lên thì có thể tạo ra sự cãi vã và bất hòa trong văn phòng.

Bạn hãy hóa giải những vật dụng có hình thể góc cạnh, mang tính đe dọa bằng cách sử dụng
chậu cây, rèm, màn... che khuất. Ảnh minh họa
Trong văn phòng cần tránh sát khí

Theo phong thủy, sát khí bên trong văn phòng sẽ không nguy hiểm bằng sát khí xuất hiện bởi các cấu trúc vật chất to lớn ở bên ngoài. Nhưng những đường cạnh sắc bén của đồ vật nội thất như máy móc, bàn, ghế, tủ... thường gây mệt mỏi, xao lãng, nhức đầu và nghiêm trọng hơn là gây nên bệnh nghề nghiệp.

Để hóa giải các mũi tên độc bí mật bên trong văn phòng, cách giải quyết mang lại thẩm mỹ và hiệu quả nhất là trưng bày các bình hoa lớn. Được đặt ở vị trí thích hợp và hài hòa với khung cảnh, những bình hoa này sẽ tạo ra một môi trường phù hợp để làm việc.

Trường hợp trong văn phòng có nhiều cột vuông và gờ tường nhô ra, bạn phải tìm cách giải quyết ngay với việc bài trí những chậu cây giả xung quanh nhằm làm giảm bớt độ bén, nhọn của nó.

Môi trường làm việc cần có năng lượng thân thiện

Khi bài trí nội thất theo phong thủy trong văn phòng và nhà ở, bạn nên nhớ rằng các vật mang hình dạng nhọn, bén đều có hại. Các thứ đó cần được ngăn cản, hóa giải hoặc bỏ đi. Ngược lại, các vật thể tròn, cong hoặc có hình dạng mềm mại có thể khiến năng lượng trong không khí luân chuyển chậm lại, ổn định và chuyển hóa thành năng lượng thân thiện.

Cần huấn luyện “con mắt” phong thủy

Phong thủy quan niệm, vật thể có góc cạnh, hình dạng thẳng thường gây ra các điều không tốt. Ngược lại, vật thể hình dạng uốn lượn mềm mại, hình tròn có thể mang lại may mắn. Hai quy luật này thuộc trường phái phong thủy hình thể. Để làm cho năng lượng vô hình luân chuyển chậm lại, bạn có thể dùng bình phong, cây cối, màn và những vật dụng có hình thể mềm mại.

Bạn hãy hóa giải những vật dụng có hình thể góc cạnh, mang tính đe dọa bằng cách sử dụng chậu cây, rèm, màn... che khuất. Ngoài ra, để chống lại nguồn năng lượng nguy hiểm này, bạn có thể sử dụng đèn chiếu sáng.

Bên cạnh đó, khi chọn lựa giải pháp phong thủy, bạn nên tuân theo quy luật Ngũ hành tương sinh và tương khắc. Đơn cử, tại góc Hỏa, khi thiếu hụt năng lượng Hỏa bạn có thể sử dụng Mộc bởi Mộc sinh Hỏa. Trường hợp thừa năng lượng Hỏa vì có quá nhiều màu đỏ và đèn thì bạn hãy sử dụng Thủy (Thủy khắc Hỏa), bằng cách sử dụng tấm thảm màu xanh dương nhằm giảm bớt Hỏa.

(Theo Báo Xây dựng Online)

Nếu bạn có ý định ngoại tình, hãy đọc...

Dạo này bố ít về nhà nên con thấy mẹ buồn lắm, nhiều hôm con thấy mẹ khóc một mình. Con buồn lắm bố à. Con biết có lẽ cô ấy xinh hơn mẹ vì do mẹ vất vả chăm sóc gia đình mình, nhưng mẹ xứng đáng được yêu thương mà bố. Nếu con không còn trên cõi đời này nữa, bố hứa hãy chăm sóc mẹ và bảo vệ mẹ bố nhé. Con yêu bố.
* * * * * * * 

Ngày đó anh và chị đến với nhau vì tình yêu, họ cứ nghĩ rằng hôn nhân cũng sẽ hạnh phúc như tình yêu của họ vậy. Nhưng cuộc sống hôn nhân nó khắc nghiệt hơn họ nghĩ, những trách nhiệm và lo toan khiến tình yêu của họ không được như trước nữa mà nó bị mai một đi rất nhiều.
Họ có với nhau một đứa con, tình yêu tưởng như trọn vẹn khi con họ chào đời, nhưng cuộc đời thật trớ trêu khi đứa con của họ bị bệnh nặng năm nó lên 7. Họ chạy chữa rất nhiều nơi nhưng bệnh tình của thằng bé cũng không khá hơn.
Anh đâm ra chán nản, rồi một ngày anh uống rượu say, có một cô gái đưa anh về chăm sóc, hóa ra cô ấy là người quen cũ của anh. Không hiểu sao sau hôm ấy anh và cô ấy nói chuyện nhiều hơn, anh tâm sự với cô ta mọi điều về cuộc sống, dần dần họ là tình nhân của nhau.
Về đến nhà anh chán nản và sợ khi gặp khuôn mặt u buồn đau khổ của chị, anh đau đớn khi nhìn thấy con anh. Anh như né tránh tất cả, vì cảm giác tội lỗi dâng lên lẫn cảm giác bất lực không làm được gì cho con. Càng ngày anh càng đến bên tình nhân của mình nhiều hơn để trốn tránh sự thật. Anh như trốn chạy hiện tại, trốn chạy tất cả.
Rồi một ngày vợ anh phát hiện ra anh đang ngoại tình, nỗi đau trong chị lại nhân lân gấp bội phần. Anh hứa sẽ bỏ nhưng nào đâu được vì cô ta đâu buông tha cho anh. Một hôm, con ốm nặng chị gọi điện cho anh nhưng anh không bắt máy, sau đó anh cầm máy gọi lại, chị chỉ nấc và hét lên: “Anh cứ ở luôn bên đó với cô tình nhân của anh đi”.
Câu nói của mẹ làm thằng bé tỉnh giấc, nó thấy mẹ khóc và nó hiểu bố nó có người khác, khi đó nó đã 11 tuổi. Anh hớt hải chạy về vì sợ con có chuyện gì, nhưng may quá thằng bé uống thuốc giảm đau và đã ngủ.
Anh cúi gằm mặt xin lỗi chị, nhưng giờ trái tim chị không còn sức lực để yêu để tha thứ, giờ chị chỉ cần con mà thôi. Chị xem anh như đã chết, với chị mọi thứ giờ vô nghĩa. 

Rồi một hôm trời mưa tầm tã, cái đêm định mệnh đó đã cướp đi đứa con của chị. Chị gọi cho anh, vì đêm nay anh có ca trực ở cơ quan, nhưng chị hiểu rõ anh trực ở đâu, tiếng thuê bao lạnh lùng đáp lại tiếng cầu cứu của chị.
Chị bắt tắc xi đưa con đi bệnh viện, trước khi chết thằng bé đòi gặp bố. Chị bảo con chờ chút bố sắp đến rồi, em trai chị đến nhà tình nhân lôi cổ anh về. Trước lúc ra đi thằng bé nắm tay mẹ và nói: “Mẹ à! Con yêu và thương mẹ nhiều lắm. Nếu con ra đi mẹ đừng buồn vì con đã được giải thoát khỏi nỗi đau. Con xin lỗi có lẽ vì con mà bố không muốn về nhà, con là gánh nặng của gia đình. Lỡ may con có không qua khỏi, thì mẹ hãy nhớ con luôn bên mẹ và bảo vệ mẹ.
Chị khóc nấc như muốn ngất đi và bảo: “Không phải đâu con, con không có lỗi gì cả, mẹ yêu con, bố con cũng yêu con. Bố mẹ vẫn ổn, chỉ là bố đi trực thôi”.
Thằng bé mỉm cười vuốt ve gò má gầy gò của mẹ rồi đi về cõi vĩnh hằng. Khi anh đến chỉ nghe tiếng vợ mình la hét, mọi thứ bây giờ thật tang thương. Anh hận chính mình, anh căm ghét bản thân. Chị nhìn anh như kẻ thù. Anh đờ đẫn đi chuẩn bị tang lễ cho con.
Lúc lấy đồ của thằng bé để đốt, anh đã tìm được một bức thư: “Gửi bố thân yêu của con, con xin lỗi vì con luôn ốm đau khiến bố mẹ phải lo lắng buồn phiền. Bố à! Khi bố nhận được bức thư này con cũng không rõ con có còn trên cõi đời này không vì con thấy con không được khỏe. Dạo này bố ít về nhà nên con thấy mẹ buồn lắm, nhiều hôm con thấy mẹ khóc một mình. Con buồn lắm bố à. Con biết có lẽ cô ấy xinh hơn mẹ vì do mẹ vất vả chăm sóc gia đình mình, nhưng mẹ xứng đáng được yêu thương mà bố. Nếu con không còn trên cõi đời này nữa, bố hứa hãy chăm sóc mẹ và bảo vệ mẹ bố nhé. Con yêu bố”.
Giọt nước mắt hối hận của anh lăn dài, anh thấy có lỗi với vợ con, nhưng tất cả đã quá muộn. Sau khi tang lễ con xong xuôi, chị đưa cho anh tờ ly hôn đã ký sẵn. Anh chỉ biết quỳ gối xin chị tha thứ và ôm lấy chị- người phụ nữ có quá nhiều nỗi đau đó. Có lẽ cả đời này, anh cũng không thể trả hết tội lỗi của mình, dù có bù đắp bao nhiêu cũng không đủ.
Bạn cũng có gia đình, có con vậy nên hãy trân trọng mái ấm của mình, đừng chạy theo những thứ phù phiếm. Đừng để ngoại tình phá nát hạnh phúc của bạn, trước khi có ý định ngoại tình hãy nhớ đến câu chuyện này và nhớ đến đứa con thân yêu của bạn.

CHO THUÊ HỘI TRƯỜNG, PHÒNG HỌC

Hiện nay chúng tôi có một số phòng cho thuê chuyên dùng để dạy học, hội thảo, hội nghị, Đào tạo, training... bao gồm nhiều loại phòng và có sức chứa từ (25-30), (40-50), (60-90), (100-200) chỗ.

Địa chỉ: Tầng 3 – 25 T2 Hoàng Đạo Thúy, Trung Hòa, Cầu Giấy, HN

Phòng hội thảo cho thuê

Phòng có trang bị đầy đủ thiết bị phục vụ hội thảo, hội nghị, học tập hoặc đào tạo tiện nghi theo tiêu chuẩn:
  • -         Phòng điều hòa, quạt cây
  • -         Ghế, bàn bọc phủ sang trọng
  • -         Hệ thống âm thanh chất lượng cao.
  • -         Ánh sáng, màn chiếu, máy chiếu, wifi
  • -         Hỗ trợ flipchart, bút viết, nước uống nóng lạnh.
  • -         Có kỹ thuật trực 24/24

Phòng hội thảo cho 50 người

Đặc điểm tòa nhà:
  • -         Có bảo vệ 24/24.
  • -         Có Camera.
  • -         Có thang máy.
  • -         Có thiết bị phòng cháy, có lối thoát hiểm riêng. 
  • -         Có máy phát điện dự phòng.
  • -         Có hầm gửi xe (ô tô), bãi gửi xe máy, xe đạp tiện lợi
  • -      Địa điểm trung tâm, gần các khu siêu thị, nhà hàng sang trọng như Long Phụng, Lã Vọng.

Giấy tờ đầy đủ, thủ tục nhanh gọn.

Các dịch vụ đi kèm:

  • -         Teabreak
  • -         Thiết kế, in ấn, Căng khung Backdrop
  • -         Đặt hoa hội nghị, đặt tiệc.

Mọi nhu cầu thuê phòng học, phòng hội thảo, Quý khách vui lòng liên hệ:

VIỆN ĐÀO TẠO VÀ ỨNG DỤNG CÔNG NGHỆ
Địa chỉ: 25T2 – Hoàng Đạo Thúy – Trung Hòa – Cầu Giấy – HN
Quản lý dịch vụ: Mrs. Trường : 0942.397.535/0912.527.631




Chồng ơi, bắt máy đi, vợ sắp phải đi rồi!

Mỗi lần được bạn bè, họ hàng giới thiệu bạn gái, anh lại đây đẩy chối từ. Anh đã góa vợ 7 năm nay nhưng chưa bao giờ người ta thấy anh nói đến chuyện sẽ đi bước nữa.


Dường như nỗi đau từ cái chết của vợ vẫn chưa thôi rỉ máu trong trái tim anh. Ngày vợ mất, anh như hóa điên. Anh tự đổ lỗi cho mình trước cái chết của chị và có lẽ sẽ không bao giờ có thể tha thứ cho bản thân.

Vợ anh mất bởi một vụ tai nạn giao thông, khi anh vẫn đang mê mải say sưa bên bàn nhậu với bạn hữu. Anh không gây ra cái chết cho chị, đó là một tai nạn mà không ai ngờ tới nhưng anh không bao giờ có thể chấp nhận được việc mình đã không có mặt bên vợ trong những phút cuối cùng của cuộc đời chị, khi mà chị cần anh nhất. Anh vẫn còn nhớ như in cái đêm định mệnh ấy.



Bảy năm qua, chưa một đêm nào anh ngủ ngon giấc. Cứ nhắm mắt lại là từng chi tiết lại hiện lên trong đầu anh, rõ mồn một. Anh như thể đã sống lại đêm đó, rất nhiều lần, nhưng anh chẳng thể làm gì để thay đổi mọi việc, anh không thể làm vợ mình sống lại. Mỗi ngày qua đi là một ngày lương tâm anh bị dằn vặt, cắn rứt. Anh mắc kẹt trong nỗi đau của quá khứ mà không sao thoát ra được.



Thỉnh thoảng anh lại lấy ảnh chị ra ngắm nhìn, anh ngắm chị nhiều tới nỗi bức ảnh bạc cả màu. Trong ảnh, chị vẫn cười thật tươi, thật hiền từ. Rồi anh lại tự hỏi: “Ở trên trời, chị vui hay buồn? Chị có tha thứ cho anh không?” Nhưng anh thì không thể tha thứ cho mình. Từ ngày chị mất, anh không hề thay đổi bất cứ một vật dụng gì trong nhà, bởi mỗi đồ vật đều nhắc anh nhớ tới chị, như thể chị vẫn còn đâu đây. Và như thế, những ngày hạnh phúc của anh chị dường như vẫn còn rất mới.



Anh cứ tự ru ngủ mình trong một quá khứ mơ hồ để níu kéo hình bóng của chị. Chị là mối tình đầu của anh. Anh chị yêu nhau từ thời còn ngồi trên ghế phổ thông. Tình yêu của họ đã trải qua đủ mọi cung bậc của cảm xúc, cả ngọt ngào lẫn đắng cay. Chị đã chờ đợi anh đến khi anh tốt nghiệp Đại học, có việc làm ổn định rồi mới tiến tới hôn nhân. Dù tình yêu đã trải qua rất nhiều thử thách, những tưởng rằng đã đến lúc chín muồi, nhưng hôn nhân lại là một chuyện hoàn toàn khác.



Những ngày đầu mới cưới, cũng như bao đôi uyên ương trẻ khác, đời sống của đôi vợ chồng trẻ rất mặn nồng, thắm thiết. Nhưng rồi, như một câu nói hài hước nhưng đầy triết lý: “Tình yêu là ánh sao trên trời, còn hôn nhân là cái hố mà khi mải ngắm sao người ta sa chân vào”, cuộc sống lứa đôi bắt đầu nảy sinh bao điều phiền nhiễu, rắc rối.



Hồi ấy, dù mới ra trường nhưng anh đã có một công việc khá tốt với mức lương mà nhiều người phải mơ ước. Anh thừa sức để lo cho gia đình một cuộc sống sung túc, đủ đầy. Bởi vậy mà anh đề nghị chị bỏ công việc kế toán với mức lương bèo bọt để ở nhà nghỉ ngơi, có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Vợ anh vốn là người quảng giao, chị không muốn nghỉ việc, nhưng để chiều lòng chồng, chị vẫn gật đầu đồng ý.



Bốn bức tường và công việc nội trợ ngày nào cũng như ngày nào nhanh chóng khiến chị thấy nhàm chán. Cả ngày, chị chẳng có thú vui gì khác ngoài việc ngóng chồng về. Anh trở thành mối quan tâm duy nhất của chị.

Nhưng chị lại không phải mối quan tâm duy nhất của anh. Ngoài vợ ra, anh còn bao nhiêu chuyện khác phải lo nghĩ. Anh còn công việc, còn sự nghiệp, còn bước đường thăng tiến. Anh không thể lúc nào cũng về nhà đúng giờ và không tỏ ra mỏi mệt. Anh không thể tối nào cũng ăn những bữa cơm chị nấu. Anh còn phải giao lưu, nhậu nhẹt với bạn bè, tiếp khách với cấp trên… Nhưng vợ anh thì không thể thông cảm điều ấy. Chị yêu và lo lắng cho anh rất nhiều. Chị sợ rằng anh uống rồi say xỉn, tự đi xe sẽ rất nguy hiểm. Chị sợ rượu bia nhiều sẽ làm hại sức khỏe của anh.



Bởi vậy mà mỗi khi anh về muộn, chị lại liên tục gọi điện hỏi han, nhắc nhở. Có nhiều lần, chị còn tới tận nơi anh đang uống rượu để chờ đưa anh về. Chị không ồn ào, chỉ nhẫn nại và kiên trì quan tâm anh, nhưng với anh, đó là cả một sự nhiễu nhương. Anh khó chịu vì sự chăm lo thái quá của vợ. Anh xấu hổ với bạn hữu khi được vợ đưa về. Những cuộc điện thoại của chị là sự quấy rối đối với anh. Anh cảm thấy mình mất tự do vì bị vợ “quản lý”. Giữa hai vợ chồng bắt đầu nảy ra những cuộc cãi cọ.



Anh chị cãi nhau ngày càng nhiều hơn. Chị giận dỗi, còn anh vẫn nhậu nhẹt như cũ. Dù biết rằng động cơ của vợ chỉ là tình yêu với mình, nhưng anh vẫn không thể gạt khỏi đầu những nỗi bực tức, khó chịu. Chán nản cảnh chồng vợ lạnh nhạt, anh càng đi nhiều hơn, mải miết hơn với những cuộc bia rượu. Anh biết rằng mỗi khi trở về, chờ đón anh sẽ là bộ mặt nhăn nhó và những lời nhiếc móc của vợ, dù rằng sau đó chị có chăm sóc anh chu đáo thế nào đi nữa, nhưng thái độ của chị vẫn luôn khiến anh cảm thấy nặng nề.



Anh chỉ ước gì chị niềm nở chào đón anh, nói với anh những lời yêu thương ngọt ngào, dịu dàng và trừu mến với anh như trước đây, nhưng chị đã không làm thế. Chị đã không hiểu được nỗi lòng của anh, cũng như anh đã không thấu hiểu cho chị. Khoảng cách giữa hai người cứ dần giãn ra trong khi tình yêu vẫn còn sâu đậm. Không ai cố gắng để nói với ai, họ chỉ âm thầm đau khổ.



Rồi vào cái đêm định mệnh ấy, anh ngồi nhậu với bạn như bao lần khác. Càng về khuya, cuộc rượu càng vào hồi rôm rả. Khi rượu đã ngà ngà, những người đàn ông mới nói đủ thứ trên trời, dưới bể, và chuyện gì cũng thật hấp dẫn, hay ho và có duyên cả, bởi vậy, dù đồng hồ đã điểm sang ngày hôm sau, nhưng vẫn chẳng ai muốn bỏ cuộc vui.



Và cũng như bao lần khác, máy điện thoại của anh rung lên bần bật bởi những cuộc điện thoại của vợ. Anh biết, nếu nhấc máy lên, như bao lần khác, anh sẽ nghe ở đầu dây bên kia những lời thúc giục, ca cẩm đến sốt ruột của chị. Bởi vậy, anh nhăn nhó chuyển máy sang chế độ im lặng rồi nhanh chóng đút lại chiếc điện thoại vào chỗ quen thuộc của nó trong túi quần. Anh vẫn say sưa nhậu tiếp với bạn, quyết không để những lời phàn nàn của vợ làm cuộc vui đứt quãng. Nhưng điện thoại không ngừng rung khiến cho anh cáu kỉnh, bực tức, lầm rầm chửi rủa, anh tắt máy. Thế là yên chuyện! Cuộc nhậu lại vào hồi say sưa, vui vẻ.



Nhưng ở đầu dây bên kia, vợ anh đang cố gọi cho anh bằng chút sức lực cuối cùng. Đứng trước ranh giới mong manh của sự sống và cái chết, trong đầu chị chỉ có hình bóng của anh. Ước nguyện của chị chỉ là được nhìn thấy anh trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời, được nói với anh một lời yêu thương cuối. Nhưng anh đã không bắt máy. Đáp lại chị chỉ có những tiếng tút dài vô cảm đến vô tận. Chị đã không gặp được anh. Chị đã đối diện với cái chết bằng sự cô đơn đến cùng cực. Chị đã ra đi vĩnh viễn.



Còn anh, sau cuộc nhậu trở về, anh đã say xỉn tới mức lăn ra ngủ khi vừa bước chân về tới nhà. Anh không còn đủ tỉnh táo để nhận ra sự vắng mặt của vợ. Nhưng giấc ngủ của anh nhanh chóng bị đánh thức bởi những tiếng gọi thất thanh của mẹ. Mẹ anh với vẻ mặt thất thần, đôi mắt sưng húp nhòa nước báo cho anh cái tin dữ: vợ anh đã mất vì một vụ tai nạn giao thông. Cái tin vợ chết như một gáo nước buốt giá dội thẳng vào anh, làm tan hết hơi rượu. Anh sực tỉnh, hoảng hốt lao đi tìm vợ. Nhưng khi anh đến thì đã quá muộn. Chị nằm đó, hai mắt nhắm nghiền, toàn thân lạnh toát, sự sống đã rời bỏ chị, và anh tưởng rằng nó cũng đang rời bỏ anh.



Người ta kể lại rằng chị bị một tay tài xế ngủ gật đâm phải khi một mình ra đường giữa đêm. Anh quặn lòng khi biết khi ấy chị đang đi tìm anh. Thứ cuối cùng của chị người ta đưa cho anh là chiếc điện thoại xây xát. Họ bảo rằng khi xe cấp cứu đến, chị vẫn còn khá tỉnh táo, chị giữ chặt điện thoại trong tay và liên tục gọi, gọi đến khi chị ngất lịm và rơi vào hôn mê. Anh run rẩy cầm chiếc điện thoại của vợ, thấy trong đó có 16 cuộc gọi đến máy của anh và một tin nhắn còn chưa kịp gửi. Chị đã viết, vẻn vẹn rằng: “Em xin lỗi vì tất cả. Yêu anh”.



Chỉ vài chữ ấy thôi nhưng là tất cả sức lực còn lại của chị, anh biết điều ấy. 16 cuộc điện thoại của vợ, anh đã lạnh lùng không nghe một cuộc nào vì nghĩ rằng đó là chuyện nhảm nhí. Giờ đây, khi đứng trước di ảnh của chị, anh đau tới mức không thể rơi nổi nước mắt. Cả cuộc đời này, có lẽ anh sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho bản thân.



Thói quen hạnh phúc!

Chị lấy anh được 10 năm, có với nhau hai đứa con xinh xắn thì phát hiện anh ngoại tình. Ngày nhìn thấy anh khoác tay cô thư kí thân mật đăng kí một phòng ở resort nơi họ đi công tác cũng là ngày chị ngất lịm…
Anh phát hiện chị đang dần thay đổi. Chị mặc váy – trang phục mà chị từ bỏ sau khi sinh con, chị hay trang điểm và mái tóc đen mượt từng được anh yêu thích được thay bằng mái tóc xoăn phồng và nhuộm màu bắt mắt…Chị thay đổi. Điện thoại chị luôn có tin nhắn và có người liên lạc, khóe mắt chị đong đầy nụ cười sau khi cúp điện thoại vào mỗi tối thứ Ba và ra khỏi nhà cả ngày vào thứ Tư.
Chị vẫn chuẩn bị cho anh những bộ vest thẳng thớm cùng cốc sữa mỗi sáng trước khi đi làm, nhưng anh không thể ngửi mùi thơm từ người chị bằng việc chị cố nhón chân thắt chiếc cà vạt vào cổ áo anh. Chị vẫn nhận tiền của anh hàng tháng nhưng không còn kiểm soát nó. Chị gọi điện cho anh hằng ngày nhưng không nhắc anh trở về ăn tối với ba mẹ con, cũng không còn cảnh mâm cơm nguội chờ anh về rồi hâm nóng sau những chờ đợi mệt mỏi. Chị không còn thắc mắc với anh về những mối quan hệ mà anh đang có và không nhắc anh về ngoại với chị vào dịp lễ hay đưa con đi chơi vào ngày cuối tuần. Chị vẫn dịu dàng chăm sóc anh nhưng chị từ chối anh chạm vào người chị bằng những lý do dễ thương và thuyết phục.
Một thời gian đầu, anh hạnh phúc vì cảm thấy tự do, thỏa mãn việc “thèm phở chán cơm” của một gã đàn ông thành đạt trong cuộc sống; nhưng càng về sau anh càng phát điên với sự tự do đó. Anh phát hiện chị đẹp hơn cả lúc vừa mới yêu hay cả lúc hai người vừa kết hôn, sự quyến rũ trong nụ cười và tự tin nơi đáy mắt, sự dịu dàng đến lạnh nhạt đủ khiến anh phát điên khi vô tình trông thấy chị cười với gã trai độc thân ở nhà đối diện. Sự hờ hững của chị còn hấp dẫn hơn bất kì cô người mẫu nào trên tạp chí phụ nữ chứ đừng nói đến cô thư kí. Rồi một ngày đẹp trời anh nhớ ra vợ mình chỉ 32 tuổi, chị không còn vẻ đẹp thanh xuân mơn mởn mà mặn mà đến khó cưỡng.
Anh theo chị vào một ngày thứ Tư vì tò mò để rồi bàng hoàng khi phát hiện chị ăn mặc thật đẹp chỉ để đến … bệnh viện và một mình đối mặt với căn bệnh ung thư máu. Những ngày cuối cùng anh chăm sóc chị trong bệnh viện, anh hỏi chị muốn ăn gì, câu trả lời thật nhẹ: “cháo vịt”. Anh gỡ từng miếng xương cho vào tô cháo của chị mà nghẹn ngào, cả 10 năm lấy nhau chị hiểu anh đến từng milimet, còn anh đến thứ chị thích ăn nhất cũng không biết.
Soạn đồ mang vào trong viện cho chị, anh tìm thấy cuốn nhật kí nơi đáy tủ. Anh cầm lọn tóc đen của chị giấu trong cuốn nhật kí được viết từ 10 năm trước mà bật khóc như một đứa trẻ. Hóa ra lúc anh hạnh phúc đến phát điên cũng là lúc chị đau khổ đến tột cùng. Chị rời khỏi anh vào một ngày nắng thật đẹp trong một tư thế xinh đẹp và nụ cười còn treo nơi khóe miệng, cười như người hạnh phúc nhất thế gian…
Đàn ông thường bàng quang với hạnh phúc ngay bên cạnh mình để tìm những thứ mới lạ xung quanh, họ hưởng thụ nó như một thói quen để rồi chênh chao khi một ngày bỗng dưng mất nó. Đàn ông không vợ và phải nuôi con giống như con tàu lạc giữa đại dương sóng gió khi mất đi người thuyền trưởng, vất vả và kiệt cùng.

Sức mạnh của Nụ cười

Smile at each other, smile at your wife, smile at your husband, smile at your children, smile at each other -- it doesn't matter who it is -- and that will help you to grow up in greater love for each other. (Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau).


Tôi viết ra điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Một ngày nọ, mệt mỏi sau một ngày làm việc, tôi bước từ sở làm về với khuôn mặt nặng trĩu. Thế rồi một người chẳng quen biết gì trên xe điện mỉm cười với tôi, và theo phản xạ, tôi cũng cười đáp lại. Đột nhiên, mọi mệt nhọc trong tôi dường như tan biến.

Có một câu chuyện của Saint Exupéry mà tình cờ tôi đọc được. Những người say mê văn học không xa lạ gì với tác giả cuốn Hoàng tử bé. Ông từng là phi công tham gia chống phát xít trong Thế Chiến II. Từ những năm tháng này, ông đã viết ra Nụ cười. Tôi không biết đây là một tự truyện hay một truyện hư cấu, song tôi tin rằng nó có thật. Trong truyện, Saint Exupéry là một tù binh bị đối xử khắc nghiệt và ông nghĩ rằng nay mai mình sẽ bị xử bắn như những người khác. Ông viết :

"Tôi trở nên quẫn trí. Bàn tay tôi co giật và rút từ túi ra một điếu thuốc. Nhưng tôi lại không có diêm. Qua chấn song, tôi nhìn thấy người cai tù. Anh ta không thấy tôi, nên tôi đành gọi :

-Xin lỗi, anh có lửa không ?

Anh nhún vai rồi tiến lại gần. Khi rút que diêm, tình cờ mắt anh nhìn vào mắt tôi. Ngay lập tức, tôi mỉm cười. Tôi chẳng hiểu tại sao mình lại làm như thế. Có lẽ vì khi muốn làm thân với ai đó, người ta dễ dàng nở một nụ cười.

Lúc này, dường như có một đốm lửa bùng cháy ngang kẽ hở giữa hai tâm hồn chúng tôi, giữa hai trái tim con người. Tôi biết anh ta không muốn, song do tôi cười nên anh ta phải mỉm cười đáp lại. Anh bật diêm, đến gần tôi hơn, nhìn thẳng vào mắt tôi và miệng vẫn cười. Giờ đây, trước mặt tôi không còn là một viên cai tù phát xít mà chỉ còn là một con người.

-Anh có con không ? - Anh ta hỏi tôi.

-Có - Tôi đáp, và lôi từ túi ra chiéc bóp có hình gia đình mình. Đoạn anh ta cũng lôi từ túi ra tấm hình của những đứa con và bắt đầu kể những hi vọng của anh đối với chúng.

Đôi mắt tôi nhòa lệ. Tôi biết rằng mình sắp chết và chẳng bao giờ gặp lại người thân. Anh ta cũng khóc.

Đột nhiên, không nói một lời, anh ta mở khóa và kéo tôi ra khỏi buồng giam. Anh lặng lẽ đưa tôi ra khỏi thành phố, thả tôi ra rồi quay trở về.

Thế đó, cuộc sống của tôi đã được cứu rỗi nhờ một nụ cười. Từ khi đọc được câu chuyện này, tôi nghiệm ra được nhiều điều. Tôi biết rằng bên dưới mọi vỏ bọc mà chúng ta tạo ra để bảo vệ mình, bảo vệ phẩm giá và vị thế của mình, bên dưới những điều này còn có một cái thật quý giá mà tôi gọi là tâm hồn. Tôi tin rằng nếu tâm hồn bạn và tâm hồn tôi nhận ra nhau thì chúng ta chẳng còn gì phải sợ hãi hay căm thù nhau. Nếu bạn từng có khoảnh khắc gắn bó với người khác qua sức mạnh của nụ cười, thì tôi tin bạn cũng đồng ý với tôi đó là một phép lạ nho nhỏ, một món quà tuyệt vời mà chúng ta có thể dành cho nhau. Mẹ Theresa đã cảm nhận điều này trong cuộc sống và bà đưa ra một lời khuyên chân thành : "Hãy mỉm cười với nhau, mỉm cười với vợ bạn, với chồng bạn, với con bạn và với mọi người - dù đó là ai, vì điều này sẽ giúp bạn lớn lên trong tình yêu của nhau".

 ~ST~