Một người đàn ông có bốn cậu con trai. Ông ta muốn dạy
cho các con một bài học rằng không nên phán đoán sự việc quá nhanh. Vì thế ông
cho mỗi đứa, từng lượt một, đi tới và quan sát một cây lê ở rất xa.
Cậu con cả ra đi vào mùa đông, cậu hai đi vào mùa
xuân, cậu thứ ba đi vào mùa hạ và cậu con út đi vào màu thu.
Khi tất cả đã đi và trở lại, ông gọi họ lại để mô ta
những gì họ thấy.
Cậu con cả nói rằng cái cây rất xấu xí và cong queo
Cậu thứ hai nói rằng không, nó đầy nụ và rất hứa hẹn.
Cậu thứ ba không đống ý; cậu nói nó trĩu quả và nếm
rất ngọt, nhìn rất đẹp, đó là cây lê xinh xắn nhất cậu từng thấy.
Cậu út không đồng ý với các anh; cậu nói nó chín muồi
và trĩu nặng trái, đầy sức sống.
Người đàn ông giải thích với các con rằng tất cả họ
đều đúng, bởi vì mỗi người chỉ thấy một màu trong đời cây.
Ông bảo các con rằng các con không thể phán xét một
cái cây, một con người, chỉ qua một màu, và bản chất họ ra sao cũng như niềm
vui, tình yêu đến từ cuộc sống chỉ có thể đo được vào cuối cùng, khi các mùa đã
qua đi.
Nếu bạn từ bỏ khi đang đông, bạn sẽ vụt mất hứa hẹn
của mùa xuân, vẻ đẹp của mùa hè và sự chín muồi của mùa thu.
Đừng để nỗi đau của một lúc nào đó phá hủy niềm tin
của thời gian còn lại.
Đừng phán xét cuộc sống chỉ bởi một lúc khó khăn.
Hãy kiên nhẫn vượt qua những lúc khốn khó và những lúc tươi đẹp hơn chắc chắn sẽ
đến vào một lúc nào đó.
|
(Sưu tầm)