Bạn đã sống trung thực với chính bản thân mình chưa?

Tôi thích chơi với những người luôn trung thực với chính họ và tôi hơn là những người cố tỏ ra trở thành một ai đó “high standard” trong khi bản thân họ không như thế. Tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng có ít sự kiên nhẫn với những cuộc nói chuyện hời hợt và trống rỗng.



Tôi luôn thích dùng những đồ ghi rõ là “Made in China” hơn là những đồ ghi là “Made in the US” hay một nơi nào đó nghe có vẻ “uy tín” mà sau đó mình phát hiện ra nó không phải sản xuất ở nơi đó. Cũng thế, tôi thích chơi với những người luôn trung thực với chính họ và tôi hơn là những người cố tỏ ra trở thành một ai đó “high standard” trong khi bản thân họ không như thế. Tôi cảm thấy bản thân càng ngày càng có ít sự kiên nhẫn với những cuộc nói chuyện hời hợt và trống rỗng. Cuộc sống của tôi cũng trở nên đơn giản hơn khi tôi bắt đầu trung thực với bản thân mình và với người khác. Trước đây, tôi cứ luôn miệng từ chối rằng mình không thích/ yêu ai đó vì tôi muốn tỏ ra mình rất “cool”, bất cần. Sau này, tôi thấy dễ thở hơn khi mình chấp nhận rằng mình cũng cần một ai đó trong đời mình, chia sẻ những trải nghiệm với mình. Mình cũng cần ai đó quan tâm mình, coi mình là điều gì đó đặc biệt trong đời họ. Đó là điều bình thường của mọi con người sống trên thế giới này, mình không phải việc gì phải từ chối nhu cầu được yêu thương, quan tâm của bản thân. Và giả sử nó có không bình thường thì đó là tính cách của mình như thế, mình chấp nhận điều đó cho dù có ai đánh giá thế nào. Thế nên, khi nhiều người bảo tôi “lăng nhăng”, “hám zai”, “mất nết”, tôi cũng chỉ cười trừ. Có ai muốn sống với những tổn thương mà những cuộc tình đem lại đâu, có điều sống độc thân và từ chối yêu thương và được yêu thương một thời gian dài, cuộc đời này buồn lắm đấy, biết không? Trở thành ai đó của một ai đó là điều hạnh phúc lắm đấy. Tôi thà được sống với bản chất mong muốn được yêu thương của mình, còn hơn được xã hội tung hô, tôn làm tượng đài “Người phụ nữ đoan trang của mọi thời đại”. Chết đi rồi, không biết tôi có ôm tượng đài ấy mà mỉm cười hạnh phúc được không.


Tôi luôn nghĩ rằng bạn có quyền được làm bất cứ điều gì bạn muốn, miễn là không làm tổn thương đến ai. Bạn có thể trở thành bất kì ai mà bạn muốn, bạn thấy hạnh phúc mà không cần phải được sự chấp nhận của người khác, miễn là điều đó không gây hại cho ai. Và đừng để ai nói với bạn điều gì khác với những gì bạn mong muốn. Để trung thực với bản thân mình, bạn phải rất dũng cảm và mạnh mẽ, để không sợ những điều người khác đánh giá, phán xét về bạn. Tôi đã phí phạm nhiều thời gian trong cuộc đời mình để chạy theo làm hài lòng tất cả mọi người, thế rồi tôi cứ xoay mòng mòng chẳng biết mình là ai, là người thế nào. Tôi lạc lối và không hạnh phúc trong từng ấy thời gian. Và vì tôi không biết mình đang đứng ở đâu, nên khi người khác chỉ trích, phán xét tôi, tôi thấy rất buồn, thậm chí khóc lóc. Đến khi bạn bắt đầu nghĩ cho bản thân mình, rằng bạn là ai, là người như thế nào và muốn trở thành người ra sao, sẽ có rất ít thứ có thể làm bạn buồn hay suy sụp được. Điều quan trọng là bạn hạnh phúc với những lựa chọn của mình, bạn sẽ không còn cảm thấy mông lung trước những lời bàn tán của người khác nữa.

Có nhiều bạn gái hỏi tôi “Chị có lời khuyên gì cho em khi em chưa yêu ai bao giờ không?” Tôi có rất nhiều trải nghiệm, nhưng tôi nghĩ là tôi không có lời khuyên nào cho bạn cả. Tôi không thể viết được những bài như “10 cách để phát hiện gái trinh” hay “15 lí do để yêu người hơn/ bằng/ thua tuổi”, hay “phụ nữ dễ dàng lên giường với đàn ông thì chỉ là trò chơi”. Tôi nghĩ ý nghĩa của việc bạn tồn tại trên trái đất này là để khám phá, trải nghiệm và có một cuộc sống mà bạn hạnh phúc với nó. Tôi chưa bao giờ hối tiếc về những quyết định của mình, về những người mình đã từng gặp kể cả khi nó đã gây cho tôi rất nhiều tổn thương. Nhưng những người thú vị không bao giờ tự dưng xuất hiện, họ phải trải qua rất nhiều đau khổ, mất mát, tổn thương để có thể hiểu và thông cảm những gì đang diễn ra với những người khác. Họ có đủ trải nghiệm để nhìn thấy cả mặt tối sáng trong một con người, một vấn đề. Họ phải bị dội lên bao nhiêu lớp bùn lầy, để thử thách và chiến đấu, để trưởng thành một cách vững vàng. Tôi bây giờ khác với tôi trước kia, trước mỗi việc tôi không cảm thấy bất an nhiều nữa, không phải vì tôi tin là mình luôn luôn thắng, mà vì tôi không sợ thất bại, không sợ bị đánh gục nữa. Vì sau bao nhiêu lần cuộc đời quẳng vào đầu tôi cục gạch, mỗi sáng mai thức dậy tôi đều nói với bản thân rằng “Mình không sợ”. Không sợ đi một mình, không sợ khác biệt, không sợ được sống là chính mình.

Bad Girl

Bài cùng chuyên mục: