Con chỉ ước Mẹ sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì con…

Lời nói của một đứa con gái 18 và đang bối rối trước cuộc đời “Người ấy” của tôi là một người giản dị, với nhiều nét tính cách cổ điển, mà đôi khi mọi người gọi là lạc hậu. “Người ấy” – Mẹ tôi, chính là một người phụ nữ chuẩn mực.


Mọi người có thể dùng nhiều từ để nói về mẹ, thiêng liêng, cao cả. Nhưng tôi không muốn nhắc tới Mẹ theo cách đó, tôi muốn Mẹ là bạn, là tri kỷ, là người yêu, muốn Mẹ đẹp là Mẹ của riêng tôi, hai đứa em, và cả ba tôi nữa.

Tôi vừa tròn 18 vào tháng ba, và ngay trước kỳ thi đại học, có thật nhiều tâm trạng ùa đến. Thứ đã khiến tôi suy nghĩ nhiều, đó là gia đình, là Mẹ.

Tôi có thể xin phép tự nhận mình là một người có cá tính mạnh, mọi thứ không quá đặc biệt, nhưng với môi trường sống nơi gia đình tôi ngự trị, thì tính cách và lối sống của tôi là cả một vấn đề. Tôi đã từng là một cô bé ngoan, luôn được lấy ra để làm gương cho nhiều người, và đương nhiên là luôn luôn nghe lời. Mọi chuyện thay đổi khi tôi bước chân vào trường trung học. Vì khi đó, lần đầu tiên tôi biết cảm nắng, và biết thế nào là cảm giác bị mất đi một thứ quan trọng. Giống như bạn bị Mẹ bỏ rơi trong rừng vậy đó. Tôi đã thay đổi, dần dần. Và đến giờ, khi đã bảy năm trôi qua, tôi vẫn không thể tin rằng mình có những quá khứ như thế. Tôi bắt đầu phá dần các quy tắc mà ba mẹ đặt ra. Tôi biết trốn học, biết đi chơi về muộn thật nhiều, nói dối, không xin phép. Và… theo một hướng nào đó, tôi đã đi xăm vào sinh nhật lần thứ 17, hình xăm đầu tiên. Tôi cố gắng làm những điều mình thích, mà hầu hết tất cả trong đó đều là những thứ gia đình tôi rất ghét.

Lần đầu tiên trong cuộc đời, sau một lần “phá luật”, Mẹ nói: “ mày là một đứa máu lạnh, không có tình người”. Tôi chỉ cười khẩy một cái. Nhưng chuyện đó đã xảy ra rất lâu rồi. Thường thì do tính rất hay nhớ những chi tiết nhỏ nên giờ tôi chẳng quên gì nhiều J. Tôi từng tuyên bố với cả nhà rằng “ Con sẽ không lấy chồng, học. Nhưng cũng sẽ không ăn bám bố mẹ, sẽ tự kiếm tiền và dọn ra ngoài”. Tôi cũng từng định làm một bà mẹ đơn thân, nhờ “ trung tình” của một anh Tây nào đó để có một đứa con thật đẹp khi tôi đã đủ bản lĩnh để đương đầu với cuộc sống. Tôi muốn bản thân không phải vướng bận vào bất cứ một thứ gì. Trong khi bản thân mình còn chưa lo nổi, thì có thể lo cho ai đây? Tôi bị đánh giá về cách sống, về lối ăn mặc, lối suy nghĩ, và cả về những người bạn đặc biệt mà tôi vô cùng yêu quý, những chàng trai skate và BMX, điều đó khiến Mẹ bị ảnh hưởng rất nhiều.

Đến thời điểm hiện tại, ba mẹ đã dễ tính hơn rất nhiều. Nhưng đến khi tôi đủ hiểu biết để nhạn ra rằng: “ Càng lớn ta lại càng cô đơn”, tôi thấy trong mắt mình chỉ còn hình ảnh của Mẹ, tôi nhớ đến câu nói của Mẹ. Vài lần khi vô tình nghe thấy Mẹ nói chuyện với một vài người cô :” Con nhà em nó hay tâm sự với mẹ lắm, cái gì nó cũng kể hết, có chuyện gì nó cũng kể”- cô nói, Mẹ chỉ bảo: “Con T nhà bác thì chẳng bao giờ nói bất cứ điều gì”. Tôi thấy lòng mình hơi chạnh lại, và chắc mẹ cũng phải khổ tâm nhiều lắm.

Tôi muốn nói với mẹ rất nhiều, rất rất nhiều thứ.

Con muốn kể mọi chuyện cho Mẹ nghe

Con muốn nói rằng những chàng trai kia đã làm tổn thương con nhiều lắm

Con muốn hỏi Mẹ rằng mình phải làm sao cho đúng

Con muốn mẹ dạy con nấu ăn, cùng mẹ đi mua sắm, dẫn các em đi chơi

Con muốn nói cho mẹ nghe về mọi thứ trên đời. về những cá ở ngoài kia, những thứ mà Mẹ đã không biết đến

Con muốn nói rằng con thương Mẹ nhiều đến thế nào

Con biết Mẹ đã phải chịu nhiều tổn thương. Nhất là khi có một đứa con như con. Con biết Mẹ chỉ muốn con bình thường hơn một chút khi Mẹ nói với ai đó: “Nó toàn làm những thứ khác người”. Con muốn Mẹ lắng nghe con, chấp nhận con. Con muốn có Mẹ bên cạnh cho dù cả thế giới kia có chống lại con đi nữa.

Mẹ à! Con chỉ muốn làm điều mình thích. Vì với con, nếu phải sống theo ý người khác, thì việc đó còn tệ hơn cái chết. Con cũng biết Mẹ phải nghe nhiều người nói không tốt về con. Nhưng… điều con muốn chỉ là được sống đúng nghĩa, chu du khắp nơi, phụng dưỡng và báo hiếu cho ba mẹ. Còn tất cả những điều còn lại, ai nói gì, làm gì, con đều không quan tâm chút nào hết. Cái con sợ nhất, không phải bị người khác nói xấu, mà là ba mẹ lại tin những lời nói đó. Con có thể làm nhiều việc khiến ba mẹ không vừa ý, và cũng có thể lối suy nghĩ của con cũng đi ngược lại với định kiến xã hội nơi đây.

Nhưng, Mẹ có thể một lần gạt đi tất cả những thứ định kiến đó, gạt đi mọi suy nghĩ đã từng ngự trị trong mình, và tin con một lần được không? Vì trên thế giới này, nếu mất Mẹ, mất ba hay các em, thì con nghĩ mình cũng chẳng còn lý do gì để ở lại trên cõi đời này cả. Con chỉ cần một lời động viên, chỉ là một chút xíu quan tâm như hồi xưa.

Mẹ dẫn con đi ăn, đi chơi

Mẹ mua thuốc cho con mỗi lần bị sốt, hỏi con thích ăn gì rồi không quản nắng mưa gì cũng sẽ đi mua

Mẹ sẽ lau nước mắt mỗi lần con khóc, sẽ là người ở bên con mỗi lần bị ai đó làm tổn thương

Để con lại được là một đứa bé 4 tuổi, ngồi trên lan can của một trường mầm non tại Hà Nội, vu vơ nhớ Mẹ không ngủ được, và rồi khóc òa khi thấy Mẹ xuất hiện dọc hành lang.

Con có thể là một đứa lạnh lùng, không phô diễn tình cảm, hay mắng mỏ các em, cũng hay cáu gắt. Nhưng con thương yêu gia đình mình, và trên hết, con thương mẹ, thương mẹ nhiều hơn khi còn nhỏ, hơn bây giờ, và sau này sẽ càng thương hơn nữa.”

Tôi luôn muốn nói tất cả những điều này với Mẹ. Vì tôi “ khác thường” nên tự nhận ra rằng bản thân cần tự trải qua nhiều khó khăn hơn khi phải sống ở một nơi “ không dành cho mình”. Như một số nhà văn đẻ nhầm thời, thì tôi nghĩ là mình đã “ đẻ nhầm nơi” rồi.

Mẹ có thể không hiểu tôi, vì Mẹ có một lối suy nghĩ “ cổ điển”. Tôi đã từng nhiều lần cố gắng để nói cho Mẹ nghe, để giải thích cái mớ hỗn độn trong người mình và đang bị dằn vặt vì nó, về gia đình, bạn bè, ước mơ, đam mê, và rất nhiều thứ nữa. Và chắc chắn là ai trong các bạn cũng đều muốn như vậy. Mẹ tôi là một người cao cả, đã gần cả cuộc đời mà Mẹ chưa hề đươc đặt chân đến nơi nào khác ngoài căn nhà này, vùng đất này. Mẹ đã phải hy sinh rất nhiều, chăm sóc mọi người trong gia đình, hơn nữa lại là rất nhiều áp lực từ công việc, cuộc sống, những lời rèm pha. Nhưng với tôi, Mẹ luôn là một người đúng mực, Mẹ đã làm tròn mọi nhiệm vụ, mọi bổn phận của mình dù có mệt mỏi hay đau đớn. Và nếu tôi một ngày nào đó có gia đình riêng của mình, tôi cũng muốn mình trở thành một người như Mẹ. và sẽ cố gắng để hiểu con mình.

Và cuối cùng

Con chỉ ước Mẹ sẽ không bao giờ phải rơi nước mắt vì con
Vì con sẽ nhận trách nhiệm, mọi thứ về cuộc sống của mình, sẽ để lại trong gia đình những điều hạnh phúc nhất

Mẹ… sẽ mãi thương con chứ?
* * * * * * * * * * * * * * * * *

Bài viết cùng chuyên mục