Tôi là cô bé lớp 2, 8 tuổi và tôi có giấc mơ về tương lai của mình. Tôi đã thấy
mình ở tuổi 90 ngồi trên chiếc bành nhìn ra ô cửa và tôi phát hiện ra rằng....
Nhiều nghiên cứu đã chỉ ra rằng, điều hối tiếc nhất của mỗi con người khi đang
chuẩn bị chạm vào vạch đích của cuộc đời không phải là những gì họ đã làm mà
chính là những gì họ không làm, những rủi ro mà họ không dám vượt qua. Có buồn
không khi cuộc đời này sắp kết thúc rồi mà chúng ta mới nhận ra mình chưa hề thực
sự SỐNG.
Đây là cuộc đời của bạn, không của ai khác. Không phải quan tâm đến việc xã hội
này, ba mẹ bạn, bạn bè của bạn, những kẻ xung quanh bạn muốn bạn sống ra sao mà
quan trọng là bạn muốn mình sống như thế nào. Bạn mới là diễn viên chính của bộ
phim cuộc đời mình.
Điều làm nên sự khác biệt giữa người thành công và thất bại là sự kiên trì. Cô
giáo dạy tôi về cây tre, khi bạn gieo hạt giống của nó xuống đất phải mất 5 năm
để nó có thể trồi lên mặt đất có nghĩa là 5 năm của sự kiên nhẫn, chăm sóc và
tưới tắm mỗi ngày. Nếu bạn bỏ một ngày thôi, ngay hôm sau nó sẽ chết. Nhưng một
khi vươn ra khỏi lòng đất, sau 5 năm khổ cực ấy, chỉ trong 5 tuần thôi nó đã
cao tới hàng chục mét.


Nhưng chẳng có gì thay đổi cả! Sự thật là con bướm sẽ phải bò loanh quanh suốt quãng đời còn lại với đôi cánh nhăn nhúm và thân hình sưng phồng. Nó chẳng bao giờ có thể bay được.
Thế nên hành trình của bạn không dễ dàng đâu. Phải mất thời gian chứ. Và nếu như bạn giống một cái cây như vậy, mọi người sẽ cười nhạo bạn. Bởi họ sẽ không thấy được cái mà bạn thấy. Họ nói rằng:"Cái đứa ngoài hành tinh kia đang làm gì vậy? Tại sao lại tưới nước cho mặt đất kia chứ?" Họ làm sao thấy được hạt giống của cây đang nằm trong tim bạn. Họ có mắt nhưng không thể nhìn thấu tất cả. Chỉ có bạn mới làm được điều đó mà thôi. Vậy họ cười cái gì cơ chứ. Những con người đó nói:" Thực tế chút đi!", "Đừng mơ hão nữa". Những sự thực tế đó là một lời bào chữa vụng về cho sự bi quan. Thế nên bạn cứ mặc kệ những ý kiến trái chiều. Cứ cho họ cười.
Nhưng tôi đảm bảo, bạn sẽ thấy những con người thành công trong lịch sử họ từng
để cho mọi người cười nhạo mình. Đừng lo lắng về danh tiếng của bạn. Bởi danh
tiếng ấy là những gì họ nghĩ về bạn, về con người bạn là ai. Hãy thử liều một
phen. Kiên nhẫn theo đuổi nó. Đừng có sống gỉa tạo nữa. Cứ làm đi. Làm cho bạn.
Cho chính bạn mà thôi. Bởi vì bạn xứng đáng có được nó. Bạn không cần cố gồng
mình đâu, hãy nắm lấy giấc mơ. Bạn không cần thành công ngay khi bắt đầu, hãy
hãy bắt đầu để đạt được thành công.
-ST-