Buổi sáng nọ, Thành Cát Tư Hãn và các thuộc hạ của ông đi săn. Thành Cát Tư Hãn
mang theo trên cánh tay của ông con chim Ưng mà ông yêu thích. Đến trưa không
được gì cả, Thành Cát Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, và để khỏi phải cáu kỉnh với
đám thuộc hạ, ông rời nhóm, cỡi ngựa đi một mình. Trong sức nóng của mùa Hè,
ông khát nước nhưng mọi dòng suối đều khô cạn. Thế rồi, hết sức ngạc nhiên, ông
nhìn thấy một dòng nước nhỏ chảy ra từ một tảng đá ngay trước mặt ông.
Ông lấy ra chiếc cốc bằng bạc ra hứng nước. Thật lâu nước mới chảy đầy cốc và,
ngay khi ông đưa chiếc cốc lên môi thì con chim Ưng bay lên và giật chiếc cốc rồi
ném nó xuống đất.
Thành Cát Tư Hãn giận lắm, nhưng vì con chim Ưng rất được ông yêu thích nên ông
cúi xuống nhặt chiếc cốc lên, lau sạch bụi, và lại hứng nước. Khi nước chỉ mới
được nửa cốc, con chim Ưng lại lao đến tấn công làm đổ nước.
Lần nầy, ông rút kiếm ra khỏi vỏ, nhặt chiếc cốc và lại hứng nước, vừa canh chừng
dòng nước, vừa để ý đến con chim Ưng. Ngay lúc ông có đủ nước trong cốc và sắp
uống, thì con chim Ưng lại bay lên và lao về phía ông. Thành Cát Tư Hãn, với một
nhát kiếm, đâm thủng qua lồng ngực con chim.
Tuy nhiên, dòng nước kia cũng đã khô cạn; và Thành Cát Tư Hãn quyết định tìm một
cái gì đó để uống, ông leo lên tảng đá để tìm nguồn suối khác. Ông kinh ngạc
khi thấy có một vũng nước, và ngay giữa vũng nước đó là xác một con rắn độc nhất
của miền đất này. Nếu ông lỡ uống nước đó, chắc hẳn ông đã chết rồi. Thành Cát
Tư Hãn quay lại chỗ cắm trại, ôm theo xác của con chim Ưng.
Ông ra lệnh làm một bức tượng chim bằng vàng, và trên một cánh chim, ông khắc
dòng chữ:
“Thậm
chí khi một người bạn làm điều gì đó anh không thích, người đó vẫn cứ là bạn của
anh”.
Và
trên cánh bên kia, ông khắc dòng chữ :
“Bất
cứ hành động nào được thực hiện trong sự giận dữ đều là hành động đưa đến sự thất
bại”.
(Sưu tầm)